Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2491 - Chương 2491 - Yêu Càng Sâu, Hận Khó Ngừng

Chương 2491 - Yêu càng sâu, hận khó ngừng
Chương 2491 - Yêu càng sâu, hận khó ngừng

“Thành công!”

Thấy thế trong lòng đám người Tề Lượng vui vẻ, nhưng hết lần này tới lần khác trong lòng Tề Lượng lại căng thẳng, một luồng sát khí mãnh liệt đánh thẳng đến từ sau lưng.

“Ai!”

Sát khí bùng lên khiến Tề Lượng không thể quan tâm quá nhiều, vội vàng lấy xuống một mặt Thánh quang thuẫn chặn ở sau lưng.

“Ầm!”

Một tia sáng lạnh cắt vào Thánh quang thuẫn, lúc này Thánh quang thuẫn vô cùng kiên cố lại như đậu hũ không tạo ra chút trở ngại nào, kiếm mang đã bổ vào trên người hắn ta, chém hắn ta bay ra khỏi giữa không trung.

Cũng trong nháy mắt này, ác niệm Đại Giác cả người đầy ánh sáng cũng không dám chủ quan, bóng dáng đột nhiên nhào về phía Triệu Chí Kính ngã trên mặt đất.

“Dừng lại!”

Thấy thế, mấy đệ tử Miêu Đạo Nhất gọi ra bảo kiếm nghênh đón, nhưng thực lực của bọn họ quá yếu, ít nhất ở trong mắt ác niệm Đại Giác thật sự không đáng nhắc đến.

Hai tay vung lên, một luồng lực lượng như dời núi lấp biển đánh tới, đánh đám người Miêu Đạo Nhất bay ra ngoài, bàn tay to đỏ hồng một phát bắt được trán Triệu Chí Kính, ngón tay bấm một cái.

“Phốc!”

Triệu Chí Kính đang hôn mê cũng không có chỗ để phản kháng, sau khi thân thể co quắp mấy cái lại không có tiếng động gì nữa.

“Chưởng giáo!!”

Thấy Triệu Chí Kính vẫn lạc, một đám đệ tử cất tiếng khóc đau buồn.

Trong lòng Miêu Đạo Nhất trào ra đủ loại cảm xúc, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì nhưng trực giác mãnh liệt nói cho hắn ta biết, trận cơ bị phá tám chín phần mười có liên quan đến Tiểu Yên.

Nếu thật sự là như vậy…

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Miêu Đạo Nhất thay đổi, lắc đầu không dám nghĩ sâu hơn, hoặc là tức giận hoặc là đang muốn trốn tránh.

Trong lòng Miêu Đạo Nhất loạn tùng phèo, đáy mắt hiện ra lửa giận, nắm lấy trường kiếm trên mặt đất chĩa thẳng về phía ác niệm Đại Giác: “Yêu ma, ta liều mạng với ngươi!”

Kiếm phong nhất chỉ, từng sợi lưu quang thuần dương tràn ngập trên thân kiếm, một tia kiếm khí vàng óng, sáng loáng, nhấp nháy chỉ thẳng vào ác niệm Đại Giác.

“Thuần dương công!”

Đôi mắt ác niệm Đại Giác híp lại thành khe hở, lại trở tay nâng lên một ngón tay điểm vào kiếm khí, dù ngón tay đã không còn da tóc chỉ tràn đầy huyết nhục nhưng vẫn kiên cố, nhẹ nhàng điểm một cái lập tức khiến kiếm khí tản ra, chỉ lực không thể phá vỡ đồng thời xuyên qua kiếm nhận.

Lại khiến thanh kiếm dài sáu thước vỡ nát thành miếng sắt đầy đất, sau đó ngón tay khẽ vồ, một tay bóp cổ họng Miêu Đạo Nhất.

“Đáng tiếc, nếu ngươi có thể tu Thuần dương công đến tầng thứ bảy, lúc này ta cũng không phải đối thủ của ngươi, nhưng hết lần này tới lần khác ngươi chỉ học được nửa bộ Thuần dương công.”

Ác niệm Đại Giác tỏ vẻ tiếc hận, không biết là tiếc hận Thuần dương công trên người Miêu Đạo Nhất chưa hoàn chỉnh, hay tiếc hận thiếu một đối thủ cực tốt.

“Phi, yêu quái, muốn giết cứ giết, dù có phải vào Diêm la điện, ta cũng không bỏ qua cho ngươi!”

Đôi mắt Miêu Đạo Nhất đỏ rực, da thịt trên mặt vặn vẹo dữ tợn trông rất dọa người.

“Chậm đã!”

Một bóng dáng màu đỏ lao ra từ trong bụi cây, nhào vào trước mặt ác niệm Đại Giác: “Tiểu Yên cầu xin ngài thả cho hắn một con đường sống, bây giờ Triệu Chí Kính đã chết, thiên hạ không còn ai có thể quấy nhiễu ngài, kính xin Ma tôn nể mặt Tiểu Yên giúp ngài, tha cho hắn một mạng.”

“Tiểu Yên! Thật sự là ngươi!”

Miêu Đạo Nhất nhìn nữ tử trước mặt, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, hắn ta rất sợ hình ảnh trước mặt.

Cho dù đã sớm đoán trước nhưng thật sự thấy nàng quỳ rạp trước mặt ác niệm Đại Giác, chính miệng thừa nhận việc phá hủy trận cơ là do nàng gây ra.

Miêu Đạo Nhất chỉ cảm thấy lúc này tan nát cõi lòng, đau đến không muốn sống.

Phản bội, lừa gạt, tức giận, ủy khuất, hối hận và áy náy, đủ loại cảm xúc tiêu cực trào lên đầu khiến hắn ta sắp điên mất.

“Phi, tiện nhân nhà ngươi!!”

Trong chốc lát Miêu Đạo Nhất giận không kìm được nhổ một ngụm máu lên mặt Tiểu Yên, trên mặt như phủ một tầng sương, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng như muốn phun ra lửa.

“Đạo Nhất, ta… Ta cũng thân bất do kỷ…”

Chưa bao giờ thấy Miêu Đạo Nhất tức giận như thế, Tiểu Yên cũng bị dọa đến hoang mang lo sợ, vội vàng giải thích nhưng lúc này nói gì cũng vô dụng.

Lúc này, trong lòng Miêu Đạo Nhất đầy căm hận, ăn sâu vào cốt tủy, đau đớn như đao cắt, như trăm lưỡi đao moi tim, tròng mắt cũng sắp trừng ra máu.

“Ồ! Ngươi còn sống.”

Ác niệm Đại Giác nhìn về phía con nhện này không khỏi cảm thấy bất ngờ, dựa theo tính cách của hắn ta, tất cả mọi người bao gồm con nhện này đừng mơ có ai sống sót.

Nhưng trong chớp mắt thấy câu chuyện yêu hận thâm cừu đặc sắc của hai người này, lại nhìn trên mặt Miêu Đạo Nhất đầy vẻ đau khổ, khuôn mặt máu thịt be bét của ác niệm Đại Giác lập tức mỉm cười, nụ cười đặc biệt rực rỡ, hắn ta nghĩ ra một cách càng tra tấn người hơn.

“Ma tôn khai ân, Ma tôn khai ân!”

Tiểu Yên nhào vào dưới chân ác niệm Đại Giác, không ngừng dập đầu chỉ xin tha cho Miêu Đạo Nhất.

Thấy thế, trong lòng Miêu Đạo Nhất lại chỉ cảm thấy ghê tởm: “Cút, dù ta có chết cũng không cần ngươi đến đồng tình, ngươi là một tiện nhân!”

Miêu Đạo Nhất không biết cách chửi người, hắn ta sống trong núi sâu không biết những lời nói ác độc mắng chửi người khác, chỉ không ngừng chửi mắng Tiểu Yên là tiện nhân.

Bình Luận (0)
Comment