Nhưng tiếng chửi mắng này lại khiến ác niệm Đại Giác thấy rất dễ chịu.
“Được, niệm tình ngươi có công, ta thành toàn cho ngươi.”
Nói xong, ngón tay ác niệm Đại Giác đột nhiên đâm vào ngực Miêu Đạo Nhất, “phốc” một cái lỗ máu xuất hiện, một luồng kình lực cương mãnh xuyên qua cả người khiến thân thể Miêu Đạo Nhất cứng đờ không thể động đậy.
Hắn ta tiện tay ném người vào trong ngực Tiểu Yên: “Thưởng cho ngươi, yên tâm đi, không chết được, không những không chết được ta còn đánh xuyên qua kỳ kinh bát mạch giúp hắn, bảo đảm kéo dài tuổi thọ cho hắn, làm bạn với ngươi trăm năm.”
Tiểu Yên thấy thế vô cùng vui mừng, vội vàng dập đầu ba cái với ác niệm Đại Giác, đang định ôm Miêu Đạo Nhất rời đi lại nghe ác niệm Đại Giác nói: “Chờ chút, đừng đi. Còn có trò vui để xem.”
Tiểu Yên khẽ giật mình nhưng cũng không dám hành động mù quáng, nàng biết sự sống chết tịch diệt của mình hoàn toàn nằm trên tay Ma tôn này, chỉ có thể ngoan ngoãn ôm Miêu Đạo Nhất đứng ở bên cạnh.
Bóng dáng ác niệm Đại Giác vụt sáng, ngay sau đó đã xuất hiện trước mặt một vị trưởng lão Toàn Chân giáo, móng tay bén nhọn tiện tay mở ra đầu vị trưởng lão này ra, đưa tay chộp một cái “ầm”.
Trong khoảnh khắc, một xác chết không đầu đột nhiên ngã xuống mặt đất.
Cả người Miêu Đạo Nhất không nhịn được co rút.
Theo bóng dáng ác niệm Đại Giác vụt sáng lại đã đi đến sau lưng Phiền Chí Ứng.
Lúc này Phiền Chí Ứng đã bị trận pháp phản phệ không thể động đậy, chỉ có thể nhìn ác niệm Đại Giác đưa ra bàn tay máu thịt be bét.
“Ô ô ô!”
Nhìn bàn tay này sờ vào đầu sư phụ của mình, Miêu Đạo Nhất giằng co kịch liệt, lúc này hắn ta tình nguyện người chết là mình.
Khi thấy Phiền Chí Ứng giương mắt nhìn về phía mình, trên mặt Miêu Đạo Nhất đầy vẻ xấu hổ, hận không thể lập tức đâm đầu vào tàng cây chết.
Đều là mình, đều là mình làm hại, tất cả đều là mình…
Trong lòng hắn ta vô cùng tự trách, căn bản không dám nhìn vào ánh mắt Phiền Chí Ứng, sợ sư phụ hận mình, sợ sư phụ nhìn mình với ánh mắt thất vọng.
Nhưng hắn ta càng sợ nếu mình không nhìn một cái, có lẽ sẽ hối hận cả đời.
Trong lúc bối rối, xoắn xuýt, Miêu Đạo Nhất lo lắng và xấu hổ chậm rãi ngẩng đầu.
Nhưng ánh mắt Phiền Chí Ứng rất an tường, cũng không tràn đầy trách cứ và tức giận như hắn ta đã nghĩ, ngược lại hiền lành, an tĩnh như ngày thường vẫn nhìn hắn ta.
Khóe môi khẽ nhúc nhích, Miêu Đạo Nhất cũng nhúc nhích khóe môi theo, trong lòng mặc niệm hai chữ: “Bảo trọng.”
Chỉ hai chữ đơn giản lại là lời nói của sư đồ khi vĩnh biệt, ác niệm Đại Giác thấy thế cười lạnh, vung tay một vòng, một đạo huyết quang đảo qua đột nhiên tách rời đầu người của Phiền Chí Ứng.
“Sư phụ!!”
Trong khoảnh khắc, nước mắt rơi như mưa, nước mắt đỏ tươi tràn ra theo hốc mắt, đợi sau khi thấy sư phụ của mình đầu một nơi thân một nẻo, Miêu Đạo Nhất lại ngất đi.
“Ha ha ha ha, thú vị, thú vị, ngươi phải chăm sóc hắn thật kỹ lường, tuyệt đối đừng để hắn chết, ha ha ha ha.”
Ác niệm Đại Giác vui vẻ cười to, trong đầu đã nghĩ đến về sau chỉ cần Miêu Đạo Nhất thấy được Tiểu Yên sẽ hận đến tận trong xương cốt, trong lòng lập tức thấy thoải mái.
Lúc này, lỗ tai ác niệm Đại Giác khẽ động lại nghe tiếng đánh nhau truyền đến cách đây không xa và tiếng kêu thảm thiết của Bàn Tam, không khói nhíu mày: “Hừ, cũng nên tìm đám chuột nhắt này tính sổ.”
Ác niệm Đại Giác nói xong, bóng dáng hóa thành một đạo huyết quang xông thẳng tới chân trời.
Tiểu Yên thấy ác niệm Đại Giác rời đi, vội vàng ôm Miêu Đạo Nhất đã ngất đi chạy xuống núi.
“Bàn Tam, ngươi đáng chết!!”
Hai người Tề Lượng và Hắc Trác đồng thời ra tay, Hắc Trác xé rách hư không trước mắt hóa thành từng đạo vết rách hư không, thanh phi kiếm trên tay Tề Lượng càng như sao băng.
Hai người một trái một phải, lập tức khiến Bàn Tam liên tục kêu khổ.
Vốn tưởng đánh lén lúc hỗn loạn có thể đánh giết Tề Lượng, nhưng không ngờ một người không phải là người dự bị lại có thực lực mạnh đến quá đáng.
Lại còn biết Ngự kiếm thuật, không chỉ khiến hắn ta đánh lén thất bại, ngược lại còn bị tên này quấn lấy.
Cộng thêm Hắc Trác đứng bên cạnh trợ giúp, khiến Bàn Tam lập tức rơi vào thế bị động.
Cũng may ngay lúc trong lòng Bàn Tam đang suy nghĩ đường lui, ánh sáng xung quanh đột nhiên ảm đạm, theo sau đó là một luồng gió tanh thổi qua.
“Không tốt!”
Gió tanh thổi tới, Tề Lượng đứng mũi chịu sào, sau khi phát hiện không tránh được đã quyết đoán gọi ra Thánh quang thuẫn, mười hai mặt Thánh quang thuẫn như hoa sen cốt đóa, ngậm lấy hắn ta.
“Cạch!!”
Ngay sau đó bên tai Tề Lượng vang lên một tiếng kêu lớn, một luồng lực lượng to lớn va đập xông ngang đến, trong đó xen lẫn tiếng Thánh quang thuẫn vỡ vụn.
Trong hoảng hốt, Tề Lượng không hoảng sợ, trở tay thôi động Ngự kiếm thuật, thanh thần kiếm vàng óng ánh kia hóa thành trường hồng đánh thẳng vào huyết quang.
“Ầm!”
Trong chớp mắt, Tề Lượng thấy bóng dáng ác niệm Đại Giác, có lẽ cũng không ngờ tiểu tử Tề Lượng này lại phản kích quyết đoán như thế.
Gò má trái của ác niệm Đại Giác cũng bị cắt xuống hơn phân nửa, trên vết thương thiêu đốt lên ngọn lửa thần thánh nóng rực, khiến ác niệm Đại Giác chịu thiệt lớn.