Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2493 - Chương 2493 - Ăn Một Côn Của Ta

Chương 2493 - Ăn một côn của ta
Chương 2493 - Ăn một côn của ta

Nhưng cùng lúc Tề Lượng cũng không tốt hơn chút nào, cho dù có Thánh quang thuẫn đón đỡ nhưng chỉ phong bén nhọn của ác niệm Đại Giác vẫn dễ như trở bàn tay xé mở một vết thương máu thịt be bét ở trước ngực hắn ta.

Vết thương xé rách nhanh chóng biến thành màu đen, kéo theo cơ bắp trước ngực cũng biến thành tro tàn xám trắng, cho dù Tề Lượng vội vàng dùng Thánh quang thuật loại bỏ nhưng hiệu quả cũng chỉ miễn cưỡng ngừng vết thương khuếch tán.

“Đau quá!”

Ác niệm Đại Giác vung tay lên một vòng, trực tiếp loại bỏ thánh hỏa trên khuôn mặt, con mắt hung tợn nhìn chằm chằm Tề Lượng: “Con chuột nhỏ thú vị, máu của ngươi càng thơm hơn những lão đạo sĩ kia.”

Nói xong lời này, bóng dáng ác niệm Đại Giác đột nhiên theo huyết quang xuất hiện ở trước mặt Tề Lượng.

Một bàn tay rơi xuống, huyết quang cuồn cuộn đột nhiên bao phủ Tề Lượng, lại hóa thành một chiếc hỏa lô đỏ hồng.

Đây là độc môn tuyệt kỹ của ác niệm Đại Giác, Vạn hóa lô.

Hắn ta bị thương quá nặng, đầu tiên Thái Sơn đại đế đích thân tới suýt nữa diệt trừ hắn ta, sau đó bị Tề Lượng mai phục khiến hắn ta thương tổn càng thêm thương tổn.

Lúc này ác niệm Đại Giác muốn dùng Vạn hóa lô luyện chế Tề Lượng thành đan dược bổ dưỡng, giúp hắn ta khôi phục thương thế.

Thấy Vạn hóa lô sắp nuốt Tề Lượng vào, một bóng đen đã đánh tới, chính là Hắc Trác vừa gia nhập vào vây công Bàn Tam.

Quyền đầu to lớn theo Hắc Trác huy động lên khiến không khí xung quanh cũng bắt đầu vặn vẹo, dường như khiến hư không xung quanh cũng bị đè ép trên nắm tay.

“Giết!”

Một tiếng rống to, quyền đầu của Hắc Trác đột nhiên bị lông tóc đen dày bao trùm, quyền đầu lập tức hóa thành bàn tay lớn như kim cương, mang theo quyền cương khiến người ta hít thở không thông đánh giết về phía ác niệm Đại Giác.

“Cút ngay!”

Thấy có người đến quấy rối, bàn tay huyết nhục của ác niệm Đại Giác nhúc nhích theo hóa thành một cái miệng lớn như vực sâu, một phát thôn phệ hết quyền cương do Hắc Trác đánh tới, sau đó há miệng nhắm thẳng Hắc Trác “phốc” một tiếng lại phun ngược quyền cương ra.

“Ầm!”

Quyền cương và quyền đầu va vào nhau lập tức khiến hư không trước mắt vỡ nát.

Trong Quỷ thị, mọi người thấy tình cảnh đáng sợ này đều siết chặt nắm đấm, trong lòng lặng lẽ động viên Tề Lượng và Hắc Trác cố lên.

Lúc này, trước mặt hai người hỗn độn, lỗ tai ác niệm Đại Giác khẽ động lại nghe một tiếng long kêu nặng nề.

“Rống!!”

Tiếng gầm lên giận dữ, thân thể Hắc Trác lập tức bao trùm một tầng long lân vàng tìm, đỉnh đầu càng mọc ra một đôi sừng dài, vốn là thân hình cao lớn lúc này lại như một người khổng lồ.

Hắn ta xông ra từ trong hỗn độn hư vô, hai bàn tay thô to ngang nhiên vung lên, dốc sức giết về phía ác niệm Đại Giác.

“Đáng chết!”

Thấy Hắc Trác lại hóa thành nhân long, cho dù là hắn ta cũng không thể không tạm thời từ bỏ cơ hội luyện hóa Tề Lượng, nhanh chóng lùi lại.

Nhưng điều ngoài ý muốn là, sau khi Hắc Trác ép ác niệm Đại Giác lùi lại, lại không hề tấn công mạnh mẽ mà túm lấy Tề Lượng bỏ chạy.

Hắn ta long hóa cũng không hoàn chỉnh, chỉ có thể kéo dài mười mấy giây.

Mười mấy giây, đối với ác niệm Đại Giác bị trọng thương có thể là gian nan dài dằng dặc.

Nhưng trong lòng Hắc Trác hiểu rõ, mức độ lớn nhất mà hắn ta có thể làm được cũng chỉ khiến ác niệm Đại Giác bị thương mà thôi.

Chỉ cần ác niệm Đại Giác không phải người ngu, kiên quyết sẽ không liều mạng với mình.

Một khi chống đỡ được hơn mười giây, mình chỉ có một con đường chết, sau khi trong lòng Hắc Trác cân nhắc lợi hại đôi chút đã quyết đoán chọn cái sau, dẫn theo Tề Lượng nhanh chóng rời đi.

“Muốn chạy, không có cửa đâu!”

Vừa rồi Bàn Tam còn bị đuổi theo nhảy nhót tưng bừng, lúc này không biết lại giết ra từ nơi nào muốn ngăn cản hai người rời đi.

Nhưng Hắc Trác quyết tâm muốn chạy trốn, sao có thể để Bàn Tam ngăn cản.

Ánh mắt nhìn lên, trong mắt Hắc Trác bắn ra vẻ giận dữ, nếu không phải tên này có lẽ bây giờ ác niệm Đại Giác đã bị bọn họ liên thủ tiêu diệt.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hắc Trác vừa vội vừa giận, cắn răng một cái lại cưỡng ép kéo gãy cánh tay trái, ném về phía Bàn Tam.

“Nghĩ thú thuật, Tàn khu hóa hình biến.”

Cánh tay kéo xuống lại hóa thành một đầu giao long màu vàng ở giữa không trung, đón đầu lao thẳng về phía Bàn Tam.

“Còn có thể làm vậy??”

Bàn Tam nằm mơ cũng không ngờ Nghĩ thú thuật của Hắc Trác còn có thể dùng như thế, thấy giao long đánh tới không kịp lui tránh, chỉ có thể kiên trì lấy ra một thanh trường đao từ trong sách tem chặt chém lên người giao lòng.

Một đao kia chặt chém xuống, nào ngờ giao long lại ầm vang nổ tung, lực lượng nóng rực lập tức khiến cả người Bàn Tam như bốc cháy, đau đến ngao ngao kêu to.

Cũng may lúc này ngọc bài trước ngực hắn ta phun ra một tia sáng, khiến ngọn lửa trên người tiêu tan rút đi.

Nhìn đạo cụ hộ thân trước ngực mình bị thiêu hủy theo, trong lòng Bàn Tam thịt đau đến phát điên, đây là đạo cụ hộ thân mà Đãng Trầm cho hắn ta, mặc dù chỉ là đồ dùng một lần duy nhất nhưng đủ tăng thêm một mạng cho mình, không ngờ lại bị phát động hiệu quả bị động vào lúc này.

“Ta đến!”

Bình Luận (0)
Comment