Ác niệm Đại Giác thấy thế híp mắt lại, đã khám phá ra năng lực của Hắc Trác, bóng dáng như quỷ mị lại đánh giết đến.
Trong miệng cười lạnh nói: “Có bản lĩnh thì xé nốt cái tay còn lại đi!”
Tuy cách cắt đuôi cầu sinh này của Hắc Trác có uy lực rất cao nhưng tai hại cũng rất lớn, lúc này một tay của hắn ta còn đang ôm Tề Lượng, nếu lại cắt nốt cánh tay này vậy cũng chỉ có thể vứt Tề Lượng xuống tự chạy đi.
Vào thời khắc mấu chốt, Hắc Trác cắn răng khiêng Tề Lượng lên vai, một tay vồ xuống: “Đi CM ngươi, ăn một côn của ta!”
Nói xong đã dùng sức xé xuống.
“Phốc” một tiếng, đừng nói là đám người vây xem trong chợ đen, ngay cả ác niệm Đại Giác cũng vô thức cau mày.
Nhìn con rắn bị ném ra theo sự chỉ huy của Hắc Trác lớn lên theo gió, hóa thành một đầu giao long màu đen, trong lòng ác niệm Đại Giác vừa buồn nôn vừa kiêng dè, lúc này cũng lùi lại.
“Oanh!”
Đừng thấy con rắn kia nhỏ, nhưng uy lực còn lớn hơn cánh tay do giao long biến thành.
Một tiếng ầm ầm kịch liệt, cả ngọn núi cũng run lên.
Đợi sau khi ngọn lửa mạnh tán đi, ác niệm Đại Giác và Bàn Tam mới chật vật leo ra từ trong vũng bùn.
“Đáng chết, nếu ta không bị thương tổn…”
Nói xong, ánh mắt ác niệm Đại Giác không khỏi liếc nhìn Bàn Tam.
Bàn Tam bị ác niệm Đại Giác nhìn sang, không khỏi cảm thấy da đầu tê dần chặn lại: “Đại nhân sẽ không qua sông đoạn cầu chứ.”
“Hừ hừ, đương nhiên sẽ không, nhưng không biết lần sau ngươi còn chơi như vậy nữa hay không.”
Sắc mặt Bàn Tam thay đổi, cười khổ nói: “Sao đại nhân lại nói vậy, có lẽ bọn họ cũng trốn không xa, để ta đuổi giúp đại nhân là được.”
“Hừ!”
Ác niệm Đại Giác hừ lạnh một tiếng, đứng lên hóa thành một đạo huyết quang đuổi theo.
Bàn Tam thấy thế, trong mắt thoáng qua vẻ lạnh lùng, nhưng do dự một chút vẫn đuổi theo bước chân của ác niệm Đại Giác.
“Sạt sạt sạt…”
Trong núi rừng, một tràng tiếng bước chân dồn dập truyền đến, bước chân nặng nề khiến người ta nhíu mày.
“Đáng chết, đám người Ngọc Hành ngu xuẩn đâu rồi?”
Hắc Trác vừa chạy vừa nhe răng trợn mắt mắng, hai chân ma sát đau đớn khiến vị hán tử vai rộng eo thô này đau đến mức nước mắt muốn chảy xuống.
Dù sao cũng là chí bảo ba tấc, nếu không phải liên quan đến mạng sống sao có thể nhịn đau bỏ thứ yêu thích.
Nhưng điều buồn bực là, sao đến bây giờ tên Tề Lượng này vẫn chưa tỉnh lại, tiểu tử này không tỉnh lại, ai đến chữa thương cho mình?
Trong lúc lao đi, Hắc Trác vừa lấy ra dược vật ở trong sách tem ăn hết, vừa cầu nguyện nhanh chóng hội hợp với đám người Ngọc Hành.
Chỉ cần mọi người hội hợp, chưa chắc đã không có lực lượng đánh một trận.
Nhưng suy nghĩ của Hắc Trác rất tốt, lại không biết lúc này mấy người Ngọc Hành cũng tiến lùi không xong.
Ngọc Hành đã mất đi con tem nòng cốt, lực chiến đấu giảm mạnh.
Cả đám người còn lại không biết tình huống, căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù là ác niệm Đại Giác hay Tội Bát La, hình tượng vô địch đều cho bọn họ ấn tượng khắc sâu.
Một số người đưa thư bình thường thấy kế hoạch thất bại dứt khoát bỏ đi, dù nhiệm vụ thất bại cũng kiên quyết không chịu ở lại chỗ này.
“Hắc hắc? Ngươi còn có thể chạy được bao xa!”
Lúc này, trong khu rừng sau lưng truyền đến tiếng cười lạnh của ác niệm Đại Giác, giọng nói trống rỗng thăm thăm khiến người nghe cảm thấy tê cả da đầu.
Trong lòng Hắc Trác nặng nề, không dám quay đầu, vội vàng tăng tốc lại đi.
Nhưng tốc độ của hắn ta quá chậm, lại còn ở trong một mảnh rừng sâu khiến tốc độ chậm chạp muốn nhanh cũng không nhanh nổi.
Cũng may hắn ta cách dưới núi đã không xa, hắn ta nhớ kỹ dưới núi có một con sông, nếu có thể chạy trốn đến bờ sông thì hắn ta có thể hóa thành con cá, đến lúc đó dù là ác niệm Đại Giác cũng đừng hòng đuổi kịp mình.
Thấy khoảng cách với dòng sông càng ngày càng gần, nhưng lúc Hắc Trác chạy tới vẻ vui mừng trên mặt lập tức cứng đờ, ánh mắt ngơ ngác nhìn Bàn Tam ngồi trên bờ sông trước mặt.
Hắn ta đã sớm đoán được suy nghĩ của Hắc Trác, cho nên sớm ngồi ở đây chờ đám người Hắc Trác.
“Bàn Tam!”
Hắc Trác hận tiểu tử này đến nghiến răng nghiến lợi, giọng nói như rít qua kẽ răng.
“Đừng trách ta, ta không so được với các ngươi, chỗ dựa Đãng Trầm của ta đã bị Hồng bà bà giết, dù ai trong các ngươi trở thành chủ nhân Quỷ thị thì ta cũng không có đất dung thân, ta chỉ có thể làm vậy!”
Bàn Tam thở dài, dáng vẻ đều là các ngươi ép ta khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
“Tranh ăn với hổ, ngươi chưa chắc đã có kết cục tốt, đừng tưởng ma đầu kia sẽ bỏ qua cho ngươi!”
Hắc Trác nói xong lùi lại từng bước, giọng nói của hắn ta rất lớn trông như đang nói chuyện với Bàn Tam, càng đang mượn điều này để cầu cứu bên ngoài, hy vọng có người nghe thấy giọng của hắn ta, đến đây giúp đỡ hắn ta.
Nhưng thủ đoạn nhỏ nhặt như vậy, sao Bàn Tam lại không nhìn ra chứ.
Hắn ta càng lớn tiếng cười nói: “Ngươi kêu đi, ngươi kêu rách cuống họng cũng không có ai đến cứu ngươi.”
Thậm chỉ Bàn Tam còn ngại giọng nói không đủ lớn, hai tay đặt ở bên miệng: “Ngươi muốn ai đến cứu ngươi? Ta gọi giúp ngươi, có ai không, ai đến cứu ta với!!”