Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2495 - Chương 2495 - Ngươi Không Được (2)

Chương 2495 - Ngươi không được (2)
Chương 2495 - Ngươi không được (2)

Giọng nói quanh quẩn trong núi rừng, càng truyền càng xa cho đến khi tiêu tán không nghe thấy nữa, thứ tiêu tán theo còn có hy vọng của Hắc Trác.

“Không có ai đến cứu các ngươi đâu, nhân tính là như vậy, vì ích kỷ hết lần này đến lần khác đều nói tất cả đường hoàng như thế.”

Ác niệm Đại Giác sau lưng lặng yên đến gần, Hắc Trác quay phắt đầu lại, thấy bóng ác niệm Đại Giác chậm rãi giẫm lên cỏ cây trong rừng cây đi đến đây.

Những nơi đi qua cỏ cây xung quanh khô héo, khắp nơi ảm đạm phai mờ, dường như tất cả sinh cơ đều bị ác niệm Đại Giác cướp đi.

“Bọn họ luôn nói nhân tính vốn thiện, trước tiên bọn họ luôn làm bằng hữu với ngươi, nhưng thấy trên tay ngươi có bảo vật sẽ nghĩ hết cách để cướp bóc của ngươi, người vốn nên bình đẳng nhưng các ngươi lấy danh nghĩa hòa bình sáng lập cái gọi là trật tự, pháp luật.”

Bóng dáng ác niệm Đại Giác càng ngày càng rõ ràng, lệ khí trên khuôn mặt kia càng âm trầm hơn.

“Các ngươi sáng tạo ra ta, hết lần này tới lần khác lại nói ta là ma, vậy các ngươi là cái gì?”

Hắn ta nói xong, bóng dáng dần đến gần Hắc Trác.

Trong không khí có mùi máu tươi nồng nặc khiến trái tim Hắc Trác lạnh lẽo đến tận đáy cốc.

Bước chân lùi lại, dưới chân trượt đi lại lăn xuống từ sườn núi.

Thấy sắp ngã xuống đống đá loạn dưới dốc núi, đáy mắt Hắc Trác trầm xuống, do dự xem có nên ném Tề Lượng ra ngoài không.

Nhưng trong nháy mắt hắn ta muốn bỏ lại Tề Lượng, một cây mây đột nhiên sống lại, một phát cuốn lấy hông Hắc Trác.

“Chúng ta là cái gì thì có liên quan gì với ngươi??”

Trong rừng sâu truyền ra một giọng nói khiến người ta cảm thấy quen thuộc, ác niệm Đại Giác khẽ giật mình, trong đầu ong lên một tiếng nhớ đến khuôn mặt khiến hắn ta căm hận.

“Đừng trợn hai tròng mắt của ngươi lên nhìn ta, ngay cả mí mắt cũng không có, không biết con tưởng là chuột bị lột da.”

Trong rừng cây, một bóng người chậm rãi đi ra, vừa đi vừa mở miệng mỉa mai.

“Ngươi! Ngươi trở về làm gì??”

Vừa rồi vẻ mặt Bàn Tam còn ung dung không vội, lúc này thấy bóng người đột nhiên xuất hiện, con mắt trợn tròn có kích cỡ tương đương với chuông đồng, khó mà tin được hét rầm lên.

“Sao nào, không chào đón à?”

Trong rừng cây, Triệu Khách cất bước đi tới, ánh mặt trời chiếu vào mặt hắn, trên khóe môi cong lên như cười mà không phải cười, nụ cười giả nhân giả nghĩa kia khiến người ta muốn xé nát khuôn mặt này.

Đâu chỉ không chào đón, thật sự khiến Bàn Tam hận không thể chém tên này thành muôn mảnh, từ lúc Triệu Khách bị Tội Bát La đuổi giết trên trời không đường dưới đất không cửa, cuối cùng trốn ra khỏi phạm vi thi đấu tranh bá, tất cả mọi người đã mang tính lựa chọn quên lãng hắn.

Dù sao người đã mất đi tư cách thi đấu tranh bá, căn bản không có sự uy hiếp với bọn họ.

Nhưng cho đến lúc này Bàn Tam mới nhận ra mình nghĩ sai, hơn nữa mười phần sai, Triệu Khách từ bỏ tư cách thi đấu tranh bá, ngược lại mới thật sự nhảy ra bàn cờ thua này.

Trong lúc nhất thời sắc mặt hắn ta lúc sáng lúc tối, sắp cắn đến lợi chảy ra máu.

Triệu Khách nhìn lướt qua ác niệm Đại Giác, thấy dáng vẻ của tên này còn huýt sáo: “Ngươi xem, lúc trước ta đã nói, ngươi! Không! Được!”

“Ngươi không được!”

Ba chữ đơn giản lại trực tiếp kích động dây thần kinh nhạy cảm của ác niệm Đại Giác.

Hắn ta vốn đã hận Triệu Khách đến cực điểm, lúc này càng hận không thể lập tức xông lên chém hắn thành muôn mảnh.

Chỉ là, hắn ta lại chưa ra tay, ngược lại cảnh giác liếc nhìn xung quanh.

Không phải hắn ta bình tĩnh mà là thủ đoạn của Triệu Khách khiến hắn ta cảm thấy kiêng dè.

Ngay cả Tội Bát La cũng liên tục chịu thiệt thòi trên tay tên này, trạng thái hiện tại của hắn ta cũng không tốt, khó đảm bảo xung quanh Triệu Khách không có mai phục gì khác.

“Ngươi lên!”

Một lát sau, ánh mắt ác niệm Đại Giác nhìn về phía Bàn Tam.

“A?”

Khóe miệng Bàn Tam giật giật mấy cái, trong lòng mắng to ác niệm Đại Giác gian trá, lại để mình đi làm tảng đá dò đường.

Trong chốc lát sắc mặt lúc sáng lúc tối, nếu đổi lại lúc khác hắn ta có lòng tin lấy ra đòn sát thủ của bản thân đánh chết Triệu Khách chính diện.

Nhưng bây giờ… Trong lòng Bàn Tam lại không nắm chắc, hắn ta không biết Triệu Khách đi tới nơi này bao lâu, càng không biết rốt cuộc Triệu Khách có mai phục gì.

Người đưa thư hệ tự nhiên khiến người ta đau đầu ở chỗ, có lẽ thực lực bản thể bọn họ không đủ mạnh nhưng chỉ cần cho bọn họ thời gian, để bọn họ đi bố trí, bọn họ sẽ thể hiện ra thủ đoạn hóa mục nát thành thần kỳ cho ngươi xem.

Trước đó Tội Bát La xông vào trụ sở Tát Mãn giáo, Triệu Khách đã thể hiện ra chỗ đáng sợ của người đưa thư hệ tự nhiên ở trước mặt tất cả mọi người.

Nếu nói sự vô địch của Tội Bát La để lại cho người ta ấn tượng không thể phai mờ, vậy nam nhân có thể khiến Tội Bát La liên tục chịu thiệt thòi như vậy, tất nhiên cũng được làm nổi bật lên sự cường đại giống vậy.

Cũng như khi Lữ Bố còn sống, ai dám nói thiên hạ vô địch.

Nhưng chờ sau khi Lữ Bố chết, chỉ cần người từng giao thủ với Lữ Bố đều dám tự xưng một tiếng vô địch thiên hạ.

Hiện tại để hắn ta đi dẫm lôi, trong lòng Bàn Tam tất nhiên có một trăm, một ngàn cái không muốn.

Bình Luận (0)
Comment