Song nhận đan xen, hai thanh lưỡi đao của Triệu Khách đập vào cái buồm dài “ầm” một tiếng, lưỡi đao trong tay áo ầm vang vỡ vụn, dư uy của huyết nhận không giảm bổ vào trên người Triệu Khách, sau đó khôi giáo mỏng manh cũng vỡ nát.
Thấy khôi giáp vỡ vụn, thân thể Triệu Khách lập tức bị một tầng khôi giáp khác bao bọc, chính là Quỷ hổ.
Nhưng lực lượng to lớn như vậy khiến hắn như quả bóng chuyền bị giữ lại, rơi thẳng xuống từ giữa không trung, sự chênh lệch giữa hai bên quá xa.
Mắc dù ác niệm Đại Giác đã liên tiếp bị thường, kéo ngắn khoảng cách giữa đôi bên nhưng chênh lệch cũng là chênh lệch, dưới một đao này Triệu Khách như bị sét đánh, hung hăng đụng vào mặt đất.
“Oanh” một tiếng nổ vang, khiến cả vùng đều rung động.
Ác niệm Đại Giác vừa trì hoãn lại để Đại Tát Mãn đã hóa thành nguyên tố thể nắm lấy cơ hội xông đến bên cạnh hắn ta, vung tổ cốt trên tay lên đón đầu giáng xuống.
“Phốc!!”
Vô tận nguyên tố xuyên qua thân thể ác niệm Đại Giác, từ trong ra ngoài tiến hành đả kích mang tính hủy diệt với hắn ta.
Ác niệm Đại Giác phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, thân thể lại bắt đầu hóa đá, hóa bùn đất, tảng đá, thậm chí là mảnh gỗ vụn.
Thời khắc mấu chốt, trong đầu ác niệm Đại Giác đột nhiên thoáng qua một suy nghĩ, trong lòng khẽ động vận chuyển lực lượng toàn thân gọi ra Vạn hóa lô.
Vạn hóa lô đỏ hồng đột nhiên bao bọc thân thể ác niệm Đại Giác, bắt đầu đảo ngược nghịch luyện những nguyên tố này.
Thấy ác niệm Đại Giác lại còn có thủ đoạn như vậy, trong mắt Đại Tát Mãn hiện ra mấy phần bất đắc dĩ, bọn họ quá già rồi.
Năm tháng vô tính khiến bọn họ không cách nào tiến giai thành tự nhiên chi thần như thời kỳ đỉnh phong.
Nếu không sao ngay cả tên ma đầu này cũng không ma diệt được.
Hắn ta quay đầu lại, chỉ thấy mấy vị lão Tát Mãn sau lưng đã hóa thành từng điểm huỳnh quang trong ngọn lửa, bắt đầu tiêu tán ở trong thiên địa.
Thấy thế, ánh mắt Đại Tát Mãn nhìn về phía Triệu Khách vừa bò dậy từ dưới đất.
Trong lòng khẽ động, hội tụ một phần lực lượng sau cùng thành một đoàn, hóa thành một mảnh lá cây xanh biếc, kéo theo tổ cốt trên tay cũng bay về phía Triệu Khách.
Triệu Khách vung Nhiếp nguyên thủ lên, nắm hai thứ này ở trong lòng bàn tay.
Khi mảnh lá cây này rơi vào lòng bàn tay lập tức hòa vào thân thể của hắn, trên thanh tổ cốt trắng noãn kia còn mang theo độ ấm trong lòng bàn tay Đại Tát Mãn.
Hắn ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía vị Đại Tát Mãn này, trong lòng đầy phức tạp.
Tuy tiếp xúc không lâu lắm, nhưng trong khoảng thời gian này hắn có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của đám người Đại Tát Mãn với hắn.
Lúc này, hắn chỉ có thể ôm cây tổ cốt này khom lưng cúi đầu thật sâu với Đại Tát Mãn, muốn tiễn bọn họ trở về vòng tay của tự nhiên.
“Sứ mạng của chúng ta đã hoàn thành, hài tử, mang theo hạt giống Tát Mãn đuổi theo, đi tìm bước chân của nàng đi.”
Một tiếng thở dài nặng nề vang lên, thân thể Đại Tát Mãn theo một trận gió lớn ầm vang bộc phát ra ánh sáng mạnh rực rỡ.
“Ầm ầm ầm…”
Khắp nơi rung động dồn dập như đất trời sụp đổ.
Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào đạo bạch quang này, lúc này Cừu Bách Lăng đã trốn trong đại doanh của Triệu Mẫn ở đằng xa cũng có thể cảm nhận được lực lượng tự nhiên mênh mông đang nhanh chóng tiêu tán.
Sau khi ánh sáng trắng nhanh chóng tiêu tán, ánh mắt tất cả mọi người không khỏi tập trung vào giữa không trung nhưng kết quả lại khiến trong lòng mọi người rơi xuống đáy cốc.
Giữa không trung, một cái đại lô huyết sắc đầy vết rách đang treo ở nơi đó, theo miệng lô bị nhấc lên, trên mặt ác niệm Đại Giác nở một nụ cười nhe răng bò ra.
Bóng dáng rơi xuống mặt đất hơi đong đưa như đứng cũng không đứng vững, nhưng mặc kệ là ai cũng có thể cảm nhận được luồng sát khí gần như điên cuồng trên người hắn ta.
“Hắc hắc, ta thắng!”
Giọng nói khàn khàn lộ ra sát ý cùng cực, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Khách, hắn ta không tin tên này còn có thể lấy ra thủ đoạn gì.
“Đại nhân, đón lấy!”
Không biết vừa rồi Bàn Tam trốn ở đâu lại nhảy ra ngoài, cầm Hỗn độn như ý trong tay, một tay khác ném một viên thuốc cho ác niệm Đại Giác.
Đó là một viên thuốc trị liệu toàn diện cực kỳ hiếm có, thuộc về vương bài giữ mạnh, lúc này Bàn Tam cũng không thèm quan tâm gì nữa, toàn lực ủng hộ ác niệm Đại Giác.
“Đồ tốt!”
Sau khi tiếp nhận đan dược, đầu tiên ác niệm Đại Giác ngửi mấy hơi, đến khi xác nhận không có vấn đề mới một ngụm nuốt vào.
Trong chốc lát, thân thể vốn đã rách mướp của ác niệm Đại Giác lập tức khôi phục hơn phân nửa, nhưng dược lực cũng chỉ có thể đạt tới trình độ này.
Ác niệm Đại Giác thở sâu, mặc dù không khôi phục đủ nhiều nhưng để hắn ta đối phó tên chán ghét trước mắt lại dư xài.
Quỷ hổ trên người Triệu Khách đã rụng xuống, nhưng nhìn ác niệm Đại Giác và Bàn Tam trước mắt, vẻ mặt của hắn lại nhẹ nhõm đến lạ thường.
Ánh mắt nhìn hai người, lại đặt mông ngồi dưới đất: “Chúng ta lại chơi một trò chơi đi, qua ải có phần thưởng!”
Ác niệm Đại Giác há ra cái miệng rộng đỏ hồng, hắn ta căn bản không tin lúc này Triệu Khách còn có thể lấy ra thủ đoạn gì: “Hừ, giả thần giả quỷ, ngươi còn có thể…”