Con tem hoàng kim của Bàn Tam, liếc nhìn số lượng con tem hoàng kim không nhiều này, nó tuyệt đối xếp hạng phía trên 【 Tam thập tam thiên thần cung 】 của Đãng Trầm và 【 A Tỵ Đồ Nguyên 】 của Hồng bà bà.
Thậm chí uy lực vượt xa Đại Hạ đỉnh.
Nhưng Bàn Tam lại gặp xui xẻo, Đãng Trầm đột nhiên chết đi khiến hắn ta không thể chuẩn bị đầy đủ tham gia lần thi đấu tranh bá này, thiếu rất nhiều điểm bưu điện khiến hắn ta không dám tùy tiện ra tay.
Nhưng lúc này Bàn Tam lại không để ý đến điều gì nữa, toàn lực vung ngọc phủ trên tay lên đánh về phía Triệu Khách.
Trong chốc lát ánh búa trùng điệp, từng ánh búa tung hoành bễ nghễ, chém ngang về phía thần quang của Vạn Tượng chi đồng.
Thần quang ảm đạm lại bị cưỡng ép chém nát, nhưng hơn phân nửa năng lượng của ánh búa đột nhiên bị Vạn Tượng chi đồng hút vào trong mắt, hóa thành ba quả cầu lửa màu bạc.
Dư uy của búa này lại chém mạnh vào Đại Hạ đỉnh.
“Oanh!”
Trong hỗn độn vang lên một tiếng ầm ầm, thân thể Triệu Khách đột nhiên bay ra ngoài, ngay cả Đại Hạ đỉnh cũng bị chấn đến bay tứ tung.
“Ta đến!”
Thấy Triệu Khách bị thương, ác niệm Đại Giác đứng bên cạnh quan chiến lập tức mừng rỡ, bóng dáng hóa thành một đạo huyết quang vồ giết về phía Triệu Khách.
Trong lòng hắn ta đã không nhịn được cười điên cuồng, muốn hoàn toàn hút tên này thành người khô, rút linh hồn ra thả vào trong heo chó để tra tấn trăm ngàn vạn lần.
Nhưng đúng lúc này mấy bóng người đồng thời lao ra khỏi Đại Hạ đỉnh, chính là đám người Đại Tát Mãn bị Triệu Khách giấu trong Đại Hạ đỉnh.
Một đoàn người Đại Tát Mãn đã đợi rất lâu, ở trong Đại Hạ đỉnh nghẹn quá lâu.
Nếu không phải Thuỷ Lộc dùng nhân sâm tinh nghiêm túc điều phối Dưỡng sinh đan cứ thế treo một hơi của những lão gia hỏa này, e rằng mấy lão gia hỏa này còn chưa kịp ra sân đã phải đi trước một bước, trở về vòng tay của tự nhiên.
Lúc này biết được Triệu Khách cần đám người bọn họ hoàn thành một điểm huy hoàng sau cùng, mỗi người bọn họ đều dâng lên một hơi, hoàn toàn chờ đợi giờ khắc này.
Trong tay mấy vị lão Tát Mãn cao tuổi đều cầm pháp khí của riêng mình, trên người treo đầy gương đồng.
Gương đồng có phân chia lớn nhỏ, theo công dụng chia ra dùng dây da treo ở bên hông hoặc trước ngực.
Theo bước chân quái dị, gương đồng trên người cũng theo đó phát ra tiếng va đập càng vang dội hơn.
Trống da trên tay còn đính lên chín cái vòng sắt nhỏ đường kính bằng nhau, một tay khác nắm đao kiếm.
Vừa đánh vừa lắc tạo ra tiếng vang “ào ào”, cùng với tiếng động phát ra của gương đồng trên người tạo thành tiết tấu phù hợp hoàn mỹ.
Thoạt nhìn tiết tấu như đại thần khiêu vũ.
Thần chí của mấy vị lão Tát Mãn cao tuổi đã bắt đầu mơ hồ, thân thể cũng bị nhóm lửa theo ca dao cổ xưa trong miệng.
Thế giới trước mắt như đang phát ra giọng nói như có như không đáp lại lời của bọn họ.
Thời gian dần trôi qua giọng nói càng lúc càng lớn, nơi ánh lửa chiếu rọi có thể thấy Tát Mãn cổ xưa tỉnh lại từ trong thời không xa xôi, cùng ca xướng, khiêu vũ với bọn họ.
Trong chốc lát, một số lão nhân đã có tuổi trong Đại Đô đột nhiên tinh thần tỉnh táo, chậm rãi đi đến ven đường lắng nghe tiếng ca đã rất lâu rồi bọn họ không được nghe.
Quá khứ, hiện tại, tương lai, dù là trong sơn động cực kỳ xa xôi cũng quỷ thần xui khiến sáng lên ánh lửa.
Bóng dáng quái dị vặn vẹo chiếu rọi lên vách đá, trong ánh lửa có thể thấy những hình vẽ không biết đã để lại trên vách đá bao nhiêu năm tháng như đang sống lại.
Lực lượng đáng sợ như vậy chính là nội tình cường đại nhất của Tát Mãn giáo, là tông giáo nguyên thủy nhất, dấu chân của tổ tiên bọn họ đã trải rộng toàn bộ thế giới.
Nơi đến đều để lại đốm lửa văn minh.
Lúc này, những người mở đường đang tán ca vì bọn họ, những kẽ đến sau đang nhảy múa vì bọn họ.
Đại Tát Mãn đứng ở trung tâm, thân thể tắm rửa trong ánh lửa gia trì dần hóa thành bùn đất vỡ vụn, nhưng thân thể vỡ vụn lại bị nguyên tố nồng đậm thay thế, trở thành một bộ thân thể nguyên tố không chịu bất kỳ thương tổn gì.
Tổ cốt thần thánh trắng nõn xuất hiện trong tay Đại Tát Mãn, trong lúc vung lên lại dẫn động vô tận nguyên tố tự nhiên giữa thiên địa.
“Hít!!”
Thấy cảnh này, ác niệm Đại Giác lập tức từ bỏ Triệu Khách xoay người bỏ chạy.
Nhưng Triệu Khách chờ hắn ta lâu như vậy, đã thấy hắn ta cắn câu sao có thể để hắn ta chạy mất.
“Muốn đi! Đã muộn!”
Sát cơ lạnh lùng hiện lên trong đáy mắt Triệu Khách, trên người đột nhiên bị chiến giáp hình hổ bao bọc, tay trái Nhật chước, tay phải Dạ thứ.
【 Phách vương hổ bí 】 bị kích hoạt, đồng thời ánh mắt khóa chặt trên người ác niệm Đại Giác, quyết đoán phát động kỹ năng tấn công.
“Vèo!!”
Trong chốc lát trong hư không có một bóng người mờ ảo, hai tia sáng vô tình lưu lại trong không khí đón đầu ác niệm Đại Giác.
“Ngươi muốn chết!”
Phát hiện sát cơ sau lưng, bóng dáng ác niệm Đại Giác hiện ra trong huyết vụ, chiếc buồm dài được chế tác từ xương người ở trong tay như một mặt huyết nhận không khí không phá, hung hăng vỗ xuống Triệu Khách.