Thế là bóng dáng lao xuống, vừa ra tay đã là Đại bi thủ võ học bá đạo của Phật môn, chiến mã mặc chiến giáp dày nặng lập tức đan xen với bóng dáng của ác niệm Đại Giác.
Trong chốc lát chia năm xẻ bảy, ngay cả chiến sĩ cưỡi trên chiến mã cũng chết bất đắc kỳ tử dưới chưởng lực hùng hậu này.
“Vạn hóa lô!”
Thấy huyết vụ bay lên, một cái lô đỉnh tàn phá treo trên đỉnh đầu ác niệm Đại Giác nhanh chóng thôn phệ những huyết vụ này, chuyển hóa thành huyết quang cuồn cuộn rót vào trong cơ thể ác niệm Đại Giác.
“Tốt tốt tốt!”
Những máu mới cường tráng này không biết mạnh hơn đám lão đạo sĩ Toàn Chân giáo kia bao nhiêu lần, mới hút ăn một bộ phận đã khiến ác niệm Đại Giác cảm giác thân thể tàn phá bắt đầu được chữa trị nhanh chóng, khiến cho hắn ta hưng phấn điên cuồng hét lên.
Tốc độ lơ lửng không cố định khiến đội thiết kỵ không gì không phá này như đụng vào trong không khí, không thể phát huy ra chút ưu thế nào.
Ngược lại đội hình dày đặc khiến bọn họ trói buộc tay chân, trong lúc nhất thời lại tạo thành ác niệm Đại Giác đơn phương giết chóc.
Tay trái là quyền, tay phải là chưởng.
Những nơi đi qua chỉ thấy một đóa huyết hoa đỏ tươi nở rộ trong đám kỵ binh.
“Điên rồi, điên rồi, e rằng tên này điên rồi!”
Người trong Quỷ thị vây xem trận đại chiến này, không khỏi cảm thấy hãi hùng khiếp vía, càng tức giận đến giậm chân mắng to.
“Đây không phải bổ huyết, đưa kinh tế cho đối phương sao?? Có phải đầu óc tên này bị hỏng rồi không?”
Thấy thân thể rách nát của ác niệm Đại Giác dẫn được chữa trị trong mưa máu, mọi người không còn gì để nói, cảm thấy nước cờ này của Triệu Khách đi mười phần sai.
Trên một ban công, kẻ nghiện thuốc híp mắt lẳng lặng nhìn hình ảnh trước mắt, lông mày dần nhíu thành một chữ xuyên.
Trong lòng hắn ta hiểu rõ đây không phải tác phong của Triệu Khách mới đúng, nhưng cũng không nói rõ được rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu, lại khiến Triệu Khách làm ra hành động mất trí như thế.
Đợi sau khi thấy ác niệm Đại Giác trong hình ảnh đã giết đến điên dại, tay không nắm lấy một thớt liệt mã, há mồm cứng rắn cắn đứt cổ họng liệt mã, tham lam hút máu tươi của liệt mã.
Trong lòng kẻ nghiện thuốc đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, “ầm” tẩu thuốc trên tay rơi xuống, tự nhủ: “Đúng! Đúng! Nhất định là như vậy, nhất định là như vậy.”
Mấy người bên cạnh thấy tên này lẩm bẩm một mình, không biết bị cái gì kích thích không khỏi nhìn nhau, nhao nhao núp ra xa xa.
Nhưng kẻ nghiện thuốc cũng không để ý ánh mắt ghét bỏ ở xung quanh, hai tay siết chặt lại, hắn ta biết lần này ác niệm Đại Giác đã xong đời!
“Giết! Giết! Giết!”
Máu mới trút vào trong thân thể ác niệm Đại Giác khiến hắn ta hưng phấn đến cực điểm, những huyệt dịch này… Thật sự ngon đến trước nay chưa từng có.
Dường như khiến hắn ta giành lấy được sinh cơ, không, phải nói là để hắn ta nâng cao một bước.
Lúc này hắn ta chỉ cảm thấy suy nghĩ, thần kinh, thậm chí là cường độ thân thể của mình đều đạt đến cực hạn trước nay chưa từng có.
Hơn ngàn thiết kỵ bị ác niệm Đại Giác điên cuồng giết chóc, chỉ chưa đến nửa khắc đã bị tàn sát sạch sẽ, nhanh chóng tiến vào giết hại là lực lượng thần linh nhân gian.
Ở trước mặt hắn ta, ưu thế số người không còn sót lại chút gì.
Quay đầu nhìn xác chết đầy đất, thậm chí ác niệm Đại Giác vẫn chưa thỏa mãn liếm láp giọt máu dính trên mặt, sau khi hưng phấn, cuối cùng hắn ta đã nhớ đến kẻ đầu têu ở bên cạnh.
“Ngươi không chạy??”
Vốn tưởng Triệu Khách chỉ thấy tình huống không đúng lập tức bỏ chạy mới đúng, nhưng điều khiến hắn ta thấy bất ngờ là, Triệu Khách chẳng những không chạy còn ngồi trên tảng đá cách đó không xa, thoải mái nhàn nhã hút thuốc.
Nghe được câu hỏi của hắn ta, Triệu Khách lại nghi ngờ nói: “Tại sao phải chạy??”
“Ách…”
Cho dù là ác niệm Đại Giác lúc này cũng bị câu hỏi này làm cho ngẩn ngơ, dường như câu hỏi của mình rất dư thừa.
Ngây ngốc một lát, ác niệm Đại Giác thở sâu, hắn ta đưa tay một vòng trong hư không, vết máu đầy người đột nhiên hóa thành một chiếc trường bào đỏ hồng.
Lúc này cơ bắp thối rữa của hắn ta lại khôi phục như lúc ban đầu, da trắng như dương chi, một mái tóc dài đen nhánh tung bay theo gió, như một lần nữa quay về thời khắc đỉnh cao nhất của mình.
“Hắc hắc, hiện tại ta cũng hơi khó xử, ngươi nói ta nên ngàn đao bầm thây ngươi hay nên cảm ơn ngươi đây.”
Ác niệm Đại Giác cất bước tiến lên, vừa đi vừa nói.
Nghĩ kỹ lại, nếu không phải đám người Triệu Khách phá hủy rừng trúc sau Khai Linh bảo tự để mình có thể chạy trốn, chỉ sợ bây giờ mình chỉ là một sợi cô hồn dã quỷ.
Nếu không phải Triệu Khách liên tiếp khiến Tội Bát La trọng thương, mình cũng chưa chắc có thể thoát thai hoán cốt, tạo hóa trọng sinh.
Nếu không phải Triệu Khách khiến mình nhiều lần bị thương nặng, thân thể suy yếu đến cực điểm, đưa đến hơn ngàn huyết nhục mới mẻ cường tráng cho mình, chỉ sợ lúc này mình vẫn còn trong nguy hiểm.
Cho nên hắn ta hận Triệu Khách nhưng lúc này cũng yêu ghê gớm, thậm chí từng nghi ngờ tên này không phải cố ý đến quy hàng mình chứ.
Cũng chẳng trách hắn ta lại nghĩ như vậy, dù sao một loạt thao tác cợt nhả của Triệu Khách thật sự khiến ai cũng nghĩ như vậy.