“Vậy ngươi dự định thế nào, thật ra ta có một đề nghị rất tốt!”
Triệu Khách buông tẩu thuốc trên tay xuống, híp mắt vừa cười vừa nói với Tội Bát La.
“Ồ, đề nghị gì! Ta rất chờ mong.”
Hiện tại ác niệm Đại Giác đã không vội đi giết Triệu Khách nữa, dù sao hiện tại hắn ta rất cần, rất cần một người đến chia sẻ với hắn ta cảm giác đứng trên đỉnh cao một chút.
Chỉ thấy Triệu Khách đưa tay chỉ sau lưng: “Ngươi xem, ta chuẩn bị cho ngươi một phần thưởng ở bên kia.”
“Phần thưởng!”
Trong đáy mắt ác niệm Đại Giác đột nhiên sinh ra một tia sáng lạnh, hắn ta không thích từ này lắm.
Nhưng khi ánh mắt hắn ta nhìn về phía rừng cây đằng xa lại ngạc nhiên.
Một tên hòa thượng ngồi ngay ngắn trong rừng cây phía trước, khuôn mặt hòa thượng gầy gò trông như không đủ dinh dưỡng, ngồi dưới đất chắp tay trước ngực tĩnh tọa niệm kinh.
“Hắn…”
Nhìn tên hòa thượng này, hàng lông mày của ác niệm Đại Giác nhíu chặt thành một chữ xuyên.
“Hắn là ai?? Vì sao ta nhìn hắn lại quen mắt như thế??”
Ác niệm Đại Giác lắc đầu, cố gắng muốn nhớ lại thân phận của người này, nhưng theo suy nghĩ của hắn ta trong đầu lại hiện ra hình ảnh trong trí nhớ.
“Sư đệ… Ngươi nhìn đây là cái gì?”
“A, lê lớn như vậy! Thật cảm tạ sư huynh!”
Trong trí nhớ mơ hồ, hai tên hòa thượng một lớn một nhỏ ngồi trước sơn môn, trong tay tiểu hòa thượng cầm một quả lê thơm ăn say sưa ngon lành.
Hình ảnh xa lạ xuất hiện trong trí nhớ khiến trong lòng ác niệm Đại Giác không khỏi giật mình: “Không đúng, đây không phải trí nhớ của ta!”
Hắn ta nói xong liền muốn tiêu diệt phần trí nhớ này, nhưng những trí nhớ xa lạ này căn bản không có cách nào loại bỏ, ngược lại không ngừng diễn sinh càng nhiều trí nhớ.
Từng đoạn ngắn đều là kinh nghiệm trưởng thành của tiểu hòa thượng này.
Những trí nhớ mơ hồ này càng ngày càng rõ ràng, thậm chí khiến ác niệm Đại Giác sinh ra một loại ảo giác đây là mình.
“Không!”
“Không đúng, đây không phải ta!”
Ác niệm Đại Giác giật mình cảm thấy không ổn, hét chói tai, huy động lên huyết quang cuồn cuộn, muốn trực tiếp nện tên hòa thượng ở đằng xa thành thịt vụn.
Ngay lúc hắn ta ra tay, một cảm giác đau đớn tan nát cõi lòng như đập nước sụp đổ lan ra khắp cả người.
“A!”
Một tiếng hét thảm vang lên, một vị Thần vương nhân gian vừa dương dương đắc ý lại đã ầm vang ngã bệt xuống đất.
Hắn ta mở to mắt nhìn da thịt của mình đã khôi phục như lúc ban đầu, lại đang lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được mà hư thối.
Sao lại như vậy? Sao có thể như vậy??
Thứ hư thối không chỉ có da thịt của hắn ta, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng bắt đầu sụp đổ.
“Ọe!” Một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng, nhìn thịt nát xen lẫn bên trong, ác niệm Đại Giác đột nhiên xoay người nhìn về phía Triệu Khách ngồi trên tảng đá.
"Là ngươi? Ngươi làm cái gì?? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì??”
Nói xong không đợi Triệu Khách mở miệng, thân thể ác niệm Đại Giác không nhịn được co quắp, lục phủ ngũ tạng đều như khuấy vào một chỗ khiến hắn ta sống không bằng chết.
Triệu Khách không nóng lòng trả lời, từ đầu đến cuối lẳng lặng nhìn tình cảnh trước mắt, dường như hắn đã sớm đoán trước hình ảnh này.
“Ọe!!”
Máu tươi không cầm được trào ra từ trong miệng Đại Giác, hắn ta vội vàng gọi ra Vạn hóa lô, cài cái bảo lô được đúc thành từ máu tươi lên người mình, muốn dựa vào Vạn hóa lô giúp đỡ mình vượt qua cửa ải khó khăn.
Chỉ là hiệu quả lại cực kỳ nhỏ bé.
Cơn đau trên nhục thể khiến hắn ta gần như không cách nào suy nghĩ, trong đầu càng không ngừng thoáng ra đủ loại trí nhớ xa lạ.
Cuối cùng, Triệu Khách ngồi ở bên cạnh đã chậm rãi mở miệng.
“Ngươi không cảm thấy máu tươi của những chiến sĩ và liệt mã này có hương vị khá đặc biệt sao??”
Nghe đến đây, ác niệm Đại Giác khẽ giật mình: “Là độc?”
Nhưng nói xong hắn ta lại lắc đầu: “Không đúng, nếu là độc, chắc chắn Vạn hóa lô của ta sẽ luyện hóa hết độc tố!”
Triệu Khách như cười mà không phải cười nói: “Ai nói cho ngươi biết đồ giết người chắc chắn là độc chứ?? Nhân sâm không được sao.”
“Nhân sâm?”
Nhìn ánh mắt mê mang của hắn ta, Triệu Khách lấy ra một củ nhân sâm to như củ cải trắng đặt ở bên miệng chậm rãi gặm, vừa cắn một miếng dòng nước dồi dào phun tung tóe ở trong không khí.
Ngoại trừ mùi vị đặc biệt của nhân sâm, còn mang theo từng sợi mùi hương ngọt ngào.
Ác niệm Đại Giác hít sâu một cái, lập tức phân biệt được vị ngọt này giống như đúc hương vị trong những huyết dịch mà mình hút được.
Chỉ là hương vị trong máu càng dày đặc hơn thế này.
Triệu Khách vừa ăn nhân sâm vừa giải thích: “Trước khi những kỵ binh này xuất phát, ta đã cho bọn họ uống thuốc, ngay cả tọa kỵ của bọn họ cũng là như thế, những thứ đại bổ này mới có thể khiến bọn họ khí huyết sôi trào, thơm ngọt ngon miệng, chỉ là…”
Hắn nói đến đây cũng không nói tiếp nữa, dù sao hắn cũng không biết phải giải thích với ác niệm Đại Giác như thế nào, sau khi thuốc bổ trải qua con tem năng lực 【 Đại bổ đương quy 】 này được gia trì đặc thù, nó sẽ bá đạo đến mức nào.
Vốn dĩ ác niệm Đại Giác đã bị trọng thương, sau đó còn hấp thu nhiều huyết dịch chứa thuốc bổ như vậy, có thể chống đỡ đến bây giờ đã là không tầm thường.