Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2502 - Chương 2502 - Tru Thần

Chương 2502 - Tru thần
Chương 2502 - Tru thần

Tốc độ thân thể ác niệm Đại Giác sụp đổ còn nhanh hơn suy nghĩ của Triệu Khách.

Hắn ta ngã trên mặt đất giãy giụa, gào thét, đơn giản sống không bằng chết.

Ai có thể ngờ một giây trước còn cao cao tại thượng như thần ma nhân gian, lúc này lại nằm sấp trên mặt đất như con kiến.

Hắn ta giãy giụa bò lổm ngổm về phía trước, hắn ta không cam tâm, không cam tâm diệt vong như vậy, rõ ràng đã đứng ở đỉnh phong, nhất định sẽ miệt thị chúng sinh, đổi lại là ai có thể cam tâm ngã vào vũng bùn trong nháy mắt.

Tiếng bước chân bên tai càng ngày càng gần, một đôi giày tăng xuất hiện trong tầm mắt của hắn ta.

Ác niệm Đại Giác đã đau khổ đến cực điểm ngẩng đầu, ánh sáng dữ tợn trong đáy mắt được miêu tả sinh động, một tay ôm lấy cổ chân tăng nhân như đã bắt được một cọng cỏ cứu mạng.

Triệu Khách ngồi trên tảng đá hơi nhíu mày, thanh huyết chùy màu đỏ sậm đã bị hắn ta nắm chặt trong lòng bàn tay.

Nhìn khuôn mặt đầy đau khổ của ác niệm Đại Giác, tăng nhân chỉ thở dài một tiếng: “Ngã Phật từ bi.”

Nói xong liền ngồi khoanh chân ở trước mặt hắn ta, chắp tay trước ngực, trong miệng niệm tụng Kim cương kinh.

“Ngã thị ngã văn, nhược hữu sắc. Nhược vô sắc. Nhược hữu tưởng. Nhược vô tưởng. Nhược phi hữu tưởng. Phi vô tưởng. Ngã giai lệnh nhập vô dư niết bàn nhi diệt độ chi, tức phi bồ tát…”

Tiếng tụng kinh quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc, ác niệm Đại Giác đầy ngập sát ý lại phát hiện tay của mình không chịu khống chế.

“Giết đi! Vì sao không giết hắn!!”

Hắn ta chỉ cần động một ngón tay là có thể khiến con lừa trọc trước mắt biến thành một vũng máu thịt, để ý chí tinh thần của mình đoạt xác trọng sinh.

Nhưng hai tay hoàn toàn không nghe sai khiến, lúc này lại học theo hòa thượng cũng chắp lại, trong lòng ác niệm Đại Giác tức giận đến sắp nổi điên.

Hắn ta hé miệng muốn mắng chửi người, nhưng lại thốt ra Kim cương kinh mà hắn ta chưa từng học.

“Như Lai sở thuyết tam thiên đại thiên thế giới, tức phi thế giới. Thị danh thế giới tức thị nhất hợp tương. Như Lai thuyết nhất hợp tương tức phi nhất hợp tương. Thị danh nhất hợp tương. Tu Bồ Đề. Nhất hợp tương giả tức thị bất khả thuyết. Đãn phàm phu chi nhân tham trứ kỳ sự.”

Kim cương kinh có tất cả ba mươi ba phẩm, hai người ngồi nguyên tại chỗ bắt đầu niệm tụng từ nhất phẩm.

Khuôn mặt ác niệm Đại Giác càng ngày càng dữ tợn, nhưng dưới dữ tợn lại loáng thoáng hiện ra khuôn mặt khác.

Một khuôn mặt nhỏ gầy gò, đó là một tiểu hòa thượng.

Nếu lúc này ác niệm Đại Giác còn có thể giữ được lý trí, có lẽ có thể nhớ đến tiểu hòa thượng này đúng là tiểu tăng bị hắn ta đoạt xác trọng sinh.

Chỉ là hiện tại trong đầu ác niệm Đại Giác đã hoàn toàn đục ngầu, trong đầu toàn là trí nhớ của tiểu tăng này.

【 Sư huynh, ta không hiểu đoạn Kim cương kinh này. 】

【 Không hiểu, ta dạy cho ngươi… 】

【 Sư huynh, sư phụ lại phạt ta chép kinh thư… 】

【 Chờ ta quét đất xong sẽ chép cùng với ngươi, đúng, nơi này có cái bánh bao, ngươi ăn đi. 】

Đọc rồi lại đọc, ác niệm Đại Giác đã không phân biệt được cái nào là bản thân, cái nào là bản tâm, hoặc phải nói rốt cuộc lúc này hắn ta là một sợi ác niệm của Đại Giác hay là tiểu tăng bị hắn ta đoạt xác, hoặc là hắn ta cũng đang bị tiểu tăng kia đoạt lại.

Thời gian dần trôi qua, khuôn mặt dữ tợn kia dần hóa thành khuôn mặt tiểu hòa thượng.

Viên Xá lợi tử vàng óng ánh kia chui ra từ thiên linh của hắn ta, càng ngày càng nóng rực, tỏa ra Phật quang kỳ lạ như ngàn vạn tôn Phật Đà đang nhìn chằm chằm vào tình cảnh trước mắt.

Lúc tiểu hòa thượng lại mở hai mắt ra, tình cảnh trước mắt lại là sư huynh Ngộ Mộng đôi mắt hàm chứa nước mắt nhìn hắn ta.

“Sư huynh!”

Tiểu hòa thượng ngạc nhiên gọi, vô thức muốn nhào tới lại phát hiện mình căn bản không động đậy được.

Trong chốc lát tiểu hòa thượng luống cuống, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Ngộ Mộng đầy vẻ không biết làm sao.

“Tinh Diệu!” Ngộ Mộng đọc pháp danh của vị sư đệ này, cố nén sự buồn đau trong lòng, đưa tay vỗ đầu sư đệ trước mắt.

Ánh mắt hiền hòa như mười mấy năm trước, ngày đó hắn ta tự tay nhặt trẻ sơ sinh còn trong tã lót này từ mép nước về chùa miếu.

Chuyện này như mới ngày hôm qua, vài chục năm như một ngày như huynh như cha lại đổi được hôm nay bái biệt.

“Nếu có kiếp sau, ta vẫn ở Khai Linh bảo tự chờ ngươi.”

“Sư huynh!”

Tiểu hòa thượng ngẩn ngơ nhưng dường như hắn ta cũng đã nhận ra điều gì đó, trong hoảng hốt đỡ đẫn gật đầu, lại đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng: “Khi đó… Sư huynh đến làm sư phụ của ta đi.”

Ngộ Mộng hơi ngạc nhiên, chợt cười nói: “Vẫn làm sư huynh đi, sư phụ quá nghiêm túc, không có cách nào trộm bánh màn thầu cho ngươi ăn.”

Nói đến đây, Ngộ Mộng cố nén nước mắt cũng không dừng được nữa trào ra từ trong hốc mắt.

Tinh Diệu muốn nói điều gì nữa lại không kịp cáo biệt lần sau cùng, thân thể đã tan tác, Xá lợi tử trên đỉnh đầu đột nhiên dấy lên một đạo kim mang.

“A!!”

Theo thân thể bị nhen lửa, chỉ thấy một đạo mây khói đỏ hồng xông ra từ trong ngọn lửa, lao thẳng về phía Ngộ Mộng hòa thượng.

Trong huyết quang dày đặc hiện ra khuôn mặt của ác niệm Đại Giác.

Bình Luận (0)
Comment