…
Đồi núi hoang vu, núi sâu hoàn toàn hoang tàn, đột nhiên một đàn chim bị dọa bay.
“Cút ngay!!”
“Ầm!!”
Tiểu Yên bị đẩy mạnh xuống đất, bàn tay cọ sát vào tảng đá thô ráp tạo ra hai vết máu, nhưng nàng cũng không quan tâm đến đau đớn vội vàng đứng lên, kéo cánh tay Miêu Đạo Nhất.
“Đạo Nhất, đừng đi, đừng đi, Toàn Chân giáo đã xong đời, Triệu Chí Kính chết rồi, sư phụ, sư huynh của ngươi đã chết, môn nhân còn lại đều hận ngươi đến tận xương, ngươi trở về chỉ có cái chết!”
Miêu Đạo Nhất dừng bước ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sau khi ngẩn ngơ một lát mới như chợt nhớ ra: “Đúng vậy, bọn họ… Đều đã chết!”
“Đạo Nhất, chúng ta có thể trốn vào rừng sâu, tìm một nơi thế ngoại đào nguyên, cần gì quan tâm bên ngoài tranh đấu Phật Đạo thế nào, bọn họ là thần tiên, bọn họ muốn đi tranh thì để bọn họ tranh giành là được, chúng ta sống tốt cuộc sống của chúng ta, ngươi nói có được không!”
Đôi mắt Tiểu Yên lóe lên ánh lệ, tràn ngập hy vọng nhìn Miêu Đạo Nhất.
Miêu Đạo Nhất cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt nhỏ từng khiến mình yêu chân thành, thậm chí là điên cuồng, đôi mắt lập tức mơ hồ, vô số trí nhớ quấn quýt vào nhau.
Lúc này…
Yêu thâm trầm, hận thấu xương!
“Ai… Muốn… Ở cùng với ngươi, tiện tỳ!!”
Đôi mắt Miêu Đạo Nhất run lên, khuôn mặt tức giận vặn vẹo thành sư tử nổi giận, một chưởng đánh bay Tiểu Yên ra ngoài.
“A!”
Một chưởng đau đớn đến tận trong lòng, không chỉ đánh xuyên qua huyết nhục của Tiểu Yên, càng là phần tình yêu sau cùng giữa hai người.
Không đợi Tiểu Yên đứng dậy, kiếm phong lượn vòng chỉ thẳng vào vị trí hiểm yếu của Tiểu Yên rồi dừng lại, kiếm phong sắc bén chiết xạ ra sát khí lạnh thấu xương dưới ánh mặt trời.
“Từ nay về sau, yêu hận giữa ngươi và ta thanh toán xong, ngươi là yêu ma, ta là đạo sĩ, nếu lần sau gặp lại đứng trách bần đạo quá vô tình!”
“Ngươi!”
Tiểu Yên trợn to mắt nhìn nam nhân trước mắt, hai đôi mắt nhìn chằm chằm vào nhau, chỉ là trong ánh mắt của hắn ta lại không còn vẻ nhu tình như nước ngày xưa, chỉ có vẻ lạnh lùng khiến nàng tan nát cõi lòng.
“Ngươi không về được Toàn Chân giáo, thiên hạ to lớn đâu có chỗ cho ngươi dung thân.” Tiểu Yên nghiêm nghị quát lên.
Náng muốn dùng hiện thực để Miêu Đạo Nhất hiểu rõ, rõ ràng tiến một bước cũng là thiên đường, cần gì phải quay về địa ngục.
“Hừ hừ! Không làm phiền một yêu ma như ngươi hao tâm tổn trí.”
Miêu Đạo Nhất cười lạnh, nói xong thu hồi phi kiếm quay người cất bước đi, bóng dáng từng bước một biến mất trong rừng.
Bước chân kiên định lại không còn vẻ thiếu niên nhẹ nhàng của ngày xưa.
Thứ bị bỏ lại sau lưng không chỉ là Tiểu Yên, càng là thiếu niên ngây ngô tản mạn ngày xưa.
Mấy ngày sau, một thanh niên mặc đạo bào vác trường kiếm đứng ở biên cảnh Tây Vực, nhìn vùng đất hoang vu trước mắt, ánh mắt hắn ta không khỏi trở nên hoang mang.
Mấy ngày nay hắn ta đi cả một đường, cũng không phải tiến về Chung Nam sơn mà là tiến về Tây Vực đại mạc.
Hắn ta không thể trở về Chung Nam sơn, trên đời này cũng không nên có một Miêu Đạo Nhất nữa, chỉ là một thân Thuần dương công pháp…
Ánh mắt Miêu Đạo Nhất thoáng qua tia sáng, trong đầu chợt nhớ đến sư phụ từng nói đạo trời là lấy chỗ thừa bù vào chỗ thiếu, ánh mắt lập tức lóe lên, trong lòng sáng tỏ vung tay lên.
Đột nhiên chưởng phong vốn nên là khí thuần dương nóng rực, lúc này lại hóa thành ám kình âm trầm bá đạo.
Một chưởng vỗ vào gốc cổ thụ bên cạnh khiến cổ thụ hơi rung lên, gốc cổ thụ trăm năm này lại phát ra một tầng sương lạnh trong phút chốc, sương lạnh tràn ngập lan tràn ra cả gốc cổ thụ, trong khoảnh khắc gốc cổ thụ này bị chết cóng.
“Phốc!”
Một ngụm máu tươi tràn ra từ khóe miệng của hắn ta, là kết quả khi Thuần dương chi pháp chuyển biến tính chất, nhưng Miêu Đạo Nhất gốc cổ thụ chết cóng trước mắt lại được cởi bỏ khúc mắc, rộng mở trong sáng.
“Quả nhiên là đạo trời là lấy chỗ thừa bù vào chỗ thiếu, đã vậy từ nay về sau đạo hào của ta là Bách Tổn, chưởng pháp này… Gọi là Huyền Minh thần chưởng đi!”
Nghĩ đến đây, Miêu Đạo Nhất, không, phải nói là Bách Tổn đạo nhân ngửa mặt lên trời cười dài, bóng dáng bước vào Tây Vực đại mạc càng đi càng xa…
…
“Lão đại, bên này!!”
Trong rừng cây dưới chân núi, heo mập thò đầu vẫy tay với hắn.
Sau khi Triệu Khách đi qua, chỉ thấy một nhóm người đều đang ngồi trong rừng cây như đang chờ hắn.
Sau khi Ngọc Hành hòa thượng và Tề Lượng thấy Triệu Khách đều ánh mắt phức tạp.
Lúc Cừu Bách Lăng, Thái Muội, Hắc Trác và mấy người đưa thư còn dư lại nhìn về phía hắn, ánh mắt đều lóe lên tia sáng, đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
Rất khó tưởng tượng, Triệu Khách đã giết chết ác niệm Đại Giác như thế nào.
Nam nhân có thể giết hại thần linh lại triệu tập tất cả bọn họ lại, khiến bọn họ cảm nhận được áp lực mãnh liệt.
Triệu Khách gọi ra Đại Hạ đỉnh, thả Thiên Dụ trốn ở trong đỉnh ra.
Sau khi cả đám người đến đông đủ, lúc này mới lên tiếng nói: “Thi đấu tranh bá đã kết thúc, hiện tại ta đơn phương tuyên bố Cừu Bách Lăng là người thắng trong lần thi đấu này, những người còn lại hoặc nhanh chóng rời khỏi thi đấu tranh bá, hoặc lập tức rời khỏi không gian này.”
Nói xong, ánh mắt nhìn xung quanh: “Ai tán thành, ai phản đối!”