“Vừa rồi là ngươi gọi ta?”
Sở dĩ hắn đến đây là vì một cơn gió mát vừa rồi thổi qua, Triệu Khách cảm ứng được một loại sức mạnh tự nhiên nào đó kêu gọi, muốn hắn lập tức đến đó.
Hắn vốn tưởng là vị tiền bối Tát Mãn giáo thất lạc nào đó, hoặc là cái gì đó đang kêu gọi hắn.
Lại hoàn toàn không ngờ là Thái Sơn đại đế, rõ ràng trận pháp đã phá, hắn ta lại còn ở nơi này, điều này thật sự vượt ra khỏi sự dự đoán của Triệu Khách.
“Ngươi vẫn còn ở đây, vì sao không ra tay diệt ma đầu kia??”
Triệu Khách dò hỏi, hắn nghĩ dựa vào bản lĩnh của vị Đại Đế này, giết chết ác niệm Đại Giác cũng chỉ là việc động một ngón tay.
“Đây là chuyện của ngươi, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, không cần thiết vẽ vời cho thêm chuyện.”
Đại Đế trước mặt chậm rãi đi tới, bước chân nhẹ nhàng như là người bước đi trên bông, chờ đến khi hắn ta cất bước đi đến bên cạnh Triệu Khách, chỉ đưa tay vồ một cái.
Triệu Khách lập tức nhận ra điều gì đó, vội vàng gọi sách tem ra nhìn, quả nhiên con tem Quỷ tân nương đã bị đối phương lấy đi.
“Đơn giản như vậy??”
Lực lượng của vị Đại Đế trước mắt hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của Triệu Khách, đối phương lại bỏ qua sự bảo vệ của sách tem, có thể trực tiếp lấy đi đồ vật của hắn?
Đại Đế cầm con tem Quỷ tân nương trong lòng bàn tay, cười nói: “Không lấy không, chúng ta đánh cược thì thế nào?”
Triệu Khách vô thức muốn lắc đầu từ chối, nghĩ thầm: “Ngươi cầm thì cầm đi, còn đánh cược cái gì? Đánh cược với loại lão đại như ngươi, ta có thể thắng mới là lạ.”
Chỉ là lòng tò mò mạnh mẽ vẫn khiến hắn kìm nén tính tình hỏi: “Đánh cược gì??”
Trên khuôn mặt mơ hồ kia lộ ra một nụ cười yếu ớt không thể xem xét: “Cược ngươi không tìm thấy Cơ Vô Tuế!”
“Cái gì!! Ngươi biết nàng ở đâu??”
Triệu Khách nghe vậy sắc mặt thay đổi, không nghĩ ngợi nhiều đã tiến lên một bước vặn hỏi.
Vô Tuế rời đi, còn đến nơi nào hắn lại hoàn toàn không biết gì, trong khoảng thời gian này hắn không dám suy nghĩ về vấn đề này, chính vì không có chút manh mối nào, tính toán đợi sau khi trở về Quỷ thị sẽ tìm Hồng bà bà hỏi cho ra nhẽ.
Bây giờ vị Thái Sơn đại đế trước mặt lại nói với hắn, hắn có khả năng không tìm thấy nàng, sao không khiến Triệu Khách hoảng hốt chứ.
“Ở một nơi không thuộc về hiện tại, quá khứ, tương lại, thời gian và không gian, ít nhất với năng lực hiện tại của ngươi không đến được, thậm chí còn không sống được đến lúc đó.”
Thái Sơn đại đế khẽ nói: “Trước đó không lâu nàng tới tìm ta hỏi rõ ràng vị trí kia, chúng ta làm một vụ giao dịch, ta đưa Bạch Đường về chính là nội dung giao dịch, hiện tại ta và ngươi làm một vụ giao dịch.”
“Giao dịch gì!”
Triệu Khách nhíu mày, ánh mắt không ngừng lóe lên, đối với vị Thái Sơn đại đế này hắn vẫn nửa tin nửa ngờ.
“Ta có thể giúp ngươi, để ngươi có đủ thời gian chờ đến thời đại kia, nhưng làm cái giá phải trả, con mắt kia thuộc về ta!”
Thái Sơn đại đế chỉ Vạn Tượng chi đồng ở trước ngực Triệu Khách, chợt nói thêm: “Đương nhiên, bây giờ ngươi không cần vội đồng ý, chờ ngươi thu xếp tốt tất cả việc bên người, đến khi định xuất phát đi tìm nàng lại đến tìm ta.”
Thái Sơn đại đế nói xong, bóng dáng từng bước một đi vào trong hư vô phía trước.
Thấy thế, Triệu Khách vội vàng gọi: “Ta đi đâu tìm ngươi??”
“Âm tào u thổ, U sơn tuyệt đỉnh.”
Nói xong, vị Thái Sơn đại đế này đã hoàn toàn không còn bóng dáng.
“U sơn tuyệt đỉnh!” Triệu Khách thở sâu, nhớ kỹ nơi này ở trong lòng.
Trong lòng của hắn còn quá nhiều nghi ngờ nhưng đối phương cũng không có ý giải đán cho hắn, đã vậy cứ đi một bước nhìn một bước trước đã, nếu thuận lợi chờ ngày mai trở về, hắn sẽ đích thân đòi một đáp án hài lòng từ Hồng bà bà.
Nghĩ đến Hồng bà bà cũng chính là vị sư nương nhặt được này.
Trong lòng Triệu Khách đã không nhịn được bùng lên lửa giận, ngọn lửa giận này, Hồng bà bà nhất định phải cho hắn một câu trả lời hài lòng mới có thể dập tắt.
Nếu không, hắn không ngại làm loạn Quỷ thị đến long trời lở đất.
Điều chỉnh lại tâm trạng, hắn đi trong trụ sở Toàn Chân giáo một vong, phát hiện trên cơ bản đệ tử Toàn Chân giáo đều tử thương gần như không còn.
Chưởng giáo Toàn Chân giáo Triệu Chí Kính, tất cả trưởng lão đi theo đều đã gặp nạn.
Phần lớn đệ tử còn sót lại là những môn nhân bình thường không có thành tựu, không còn lại một người nòng cốt chân chính nào.
Cũng như Thuỷ Lộc đã nói, sau ba lần tranh đấu Phật Đạo, Toàn Chân giáo đã hoàn toàn rời khỏi sân khấu lịch sử, bắt đầu thay đổi phương châm, dường như đã trở thành không hỏi việc đời nữa.
Trong thời gian một trăm năm sau đó, đại diện hưng vượng của Đạo gia cũng không còn là Toàn Chân giáo nữa, thậm chí càng lâu dài hơn, mọi người nhắc đến Đạo gia sẽ rất nhiều người nghĩ đến một tuyệt đại thiên tài khác, đó là Trương Tam Phong và tông môn Đạo gia do hắn ta sáng lập, Võ Đang!
Đương nhiên đây cũng là việc sau này, không hề liên quan đến hiện tại.
So với Toàn Chân giáo, lúc này Triệu Khách nghĩ đến tên khờ khạo Miêu Đạo Nhất này nhiều hơn…
Hắn ta đã đi đâu?