Ánh mắt Triệu Khách nhìn thoáng qua, đột nhiên chú ý đến mộc bài bên hông lão nhân.
Hoặc là xuất phát từ trực giác, hắn nhìn thoáng quá những mộc bài bị đánh nát trên mặt đất, trong lòng không khỏi chấn động đưa tay tháo mộc bài xuống.
Kết quả mộc bài còn nặng hơn tưởng tượng của hắn, cảm giác càng giống rèn ra từ sắt thép đặc ruột.
Hắn tiện tay gọi ra sách tem, ném mộc bài vào trong đó, quả nhiên đúng như hắn dự đoán, những mộc bài treo trên người Âm Dương lão nhân đều không phải là hàng thông thường.
Đạo cụ bạch ngân: Không gian xuyên toa lệnh (hàng dùng một lần)
Sau khi tiêu hao 50 điểm bưu điện kích hoạt có thể mở ra thông đạo xuyên qua không gian.
(Chú thích: Sản phẩm này thuộc quyền sở hữu của khách sạn Âm Dương.)
“Nếu sớm có thứ này thì tốt biết bao nhiêu.”
Nhìn ghi chú của tấm mộc bài này, Triệu Khách không khỏi than thở nếu trên người hắn hoặc Lộ Hạo có một tấm mộc bài này, có lẽ hắn không cần trở mặt với Lộ Hạo.
Nhưng việc trên thế gian này thường khiến người ta chán ghét như vậy, lúc cần lại mong mà không được.
Lúc không cần lại đột nhiên gặp được ở trước mặt.
Nhưng vừa hay có thứ này thì hắn không cần lo phải ra ngoài như thế nào.
Nghĩ đến đây, Triệu Khách lại tìm kiếm trên người Âm Dương lão nhân một vòng, nhưng rất đáng tiếc hắn đã sắp cởi cả quần lót của lão nhân xuống cũng không có cái gì.
Thế là Triệu Khách tiếp tục đi vào chỗ sâu, đi không bao xa lại thấy một khuôn mặt quen thuộc khác xuất hiện, là tiên tri.
Trước đó ở trong di chỉ thiên đình, Hồng bà bà dẫn hắn đi gặp vị lão nhân này, bây giờ vị lão nhân một trong mười người đứng đầu này chỉ còn lại một cái đầu, thân thể đã không tìm được.
Cũng không biết Thiên Dụ thấy thế này sẽ có cảm tưởng gì, tiên tri chỉ còn lại đầu hiển nhiên không có bất kỳ giá trị gì.
Triệu Khách lướt qua đầu của hắn ta tiếp tục đi vào chỗ sâu, càng vào sâu càng thê thảm, trên mặt đất xuất hiện rất nhiều mảnh vỡ người đá.
Nhìn những vòng người đá này, trong lòng Triệu Khách đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ to gan: “Chẳng lẽ những người đá này đều do người sống biến thành?”
Sở dĩ hắn nghĩ như vậy là vì hắn chú ý đến trên những vòng người đá này có khớp xương và bắp thịt không khác gì người thật, không có bất kỳ dấu vết nhân tạo nào, rất phù hợp với đặc điểm của người.
Béo cũng là béo, gầy cũng là gầy, chỗ nên có bắp thịt không hề ít chút nào, chỗ không có bắp thịt trông cũng như người thường.
Quan trọng nhất là hắn liên tiếp quan sát mười bức tượng, kết quả không tìm được một hình dáng tương tự nào, cho nên mới xuất hiện suy nghĩ như vậy.
Tảng đá vỡ vụn càng ngày càng nhiều, lúc này Triệu Khách nhìn thấy vụn băng trên mặt đất, cẩn thận quan sát lập tức hít vào một ngụm khí lạnh: “Chẳng lẽ…”
Hắn tiện tay đẩy ra những vụn băng vỡ vụn này tìm được một cái hố ở phía dưới, kích cỡ cái hố vừa đủ cho một người nằm, thậm chí nhìn kỹ hình dáng bên trong giống như đúc ngoại hình của con người.
Trong chốc lát, hắn như đã hiểu ra Hồng bà bà làm thế nào giết chết nhiều cao thủ như vậy.
Nơi này là tổ phần Quỷ thị chôn giấu rất nhiều tổ tiên, tiền bối Quỷ thị, nhưng hiện tại xem ra những người này căn bản không chết, mà là đóng băng ở chỗ này tích lũy qua các đời, trở thành một thanh lợi kiếm đáng sợ nhất của Quỷ thị.
Tất nhiên Hồng bà bà đã đánh thức tất cả đám người này, cuối cùng xảy ra một trận đại chiến hủy diệt Quỷ thị.
Đây là suy đoán của Triệu Khách, nhưng cũng có thể là suy đoán gần với sự thật nhất.
Nghĩ đến điều này, hắn không khỏi bước đi nhanh hơn, trong lòng càng ngày càng căng thẳng, nếu suy đoán của hắn là chính xác vậy có lẽ lão gia tử bị đóng băng còn chưa chết, mà vẫn còn sót lại một hơi.
Nếu thật sự là vậy, nói thế nào hắn cũng phải đưa lão gia tử rời đi, ít nhất rời khỏi nơi quỷ quái này.
Chờ đến khi hắn đẩy ra cửa lớn tổ phần Quỷ thị, sau cửa không khỏi truyền đến một tiếng kêu ngạc nhiên đầy khó tin: “Ồ! Ngươi thật sự trở về rồi hả??”
Triệu Khách nghe được giọng nói này lập tức đề phòng, ánh mắt nhìn lên không khỏi nhíu chặt lông mày: “Là ngươi!”
Người trước mắt lại là Ninh Độc Khuyết, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn: “Ta còn tưởng người đứng ở chỗ này là quản sự Hồng Yên quán Mặc Cúc.”
Triệu Khách mở miệng trêu chọc.
“Nàng sao, ha ha, bà bà từ bi đưa nàng đến thần bí chi địa, cũng coi như để nàng an hưởng tuổi già.”
Ninh Độc Khuyết nói xong đưa tay ra dấu mời: “Bà bà nói ngươi sẽ trở về, không ngờ ngươi thật sự trở về, mời vào, bà bà đang chờ ngươi.”
Nói xong Ninh Độc Khuyết liền quay người từng bước một tiến về phía trước.
Triệu Khách nghe vậy bước nhanh theo sau, đồng thời vặn hỏi: “Sao có thể như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì??”
“Điều này…” Trên mặt Ninh Độc Khuyết nở nụ cười khổ, hắn ta dừng bước, tuy vừa rồi hắn ta đã suy nghĩ lại mọi chuyện không chỉ một lần, lúc thật sự muốn nói lại không biết nói từ chỗ nào.
Nhưng cũng may Ninh Độc Khuyết không phải một người ngu, suy nghĩ một lát liền mở miệng giải thích.
Quá trình không khác với dự đoán của Triệu Khách lắm, nhưng bên trong có rất nhiều chỗ mà Triệu Khách cũng không tưởng tượng được.