Hắn lại cầm Mộng tưởng bảo thạch trên tay, nhìn viên bảo thạch rực rỡ này, đầu tiên thử cầu nguyện hắn tìm ra Vô Tuế nhưng lại nhận được nhắc nhở xác suất thành công chỉ là con số không.
“Thật sự không tìm thấy?”
Trong lòng Triệu Khách cảm thấy thất vọng nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ với kết quả này, dù sao Thái Sơn đại đế đã nói vị trí của Vô Tuế không ở thời không này.
“Đã vậy, trở về đi!”
Hắn thở sâu mặc niệm hai chữ Quỷ thị ở trong lòng.
【 Đinh! Mộng tưởng cầu nguyện của ngươi có tỉ lệ thành công trăm phần trăm, có xác nhận sử dụng Mộng tưởng bảo thạch không. 】
(Chú thích: Một khi kích hoạt Mộng tưởng bảo thạch, năng lượng bên trong sẽ tiêu hao sạch sẽ, trước khi ngươi tử vong không cách nào tự vứt bỏ, chuyển nhượng, trộm lấy…)
“Xác định!”
Triệu Khách không do dự, quyết đoán lựa chọn xác nhận, hắn đại khái có thể dùng Mộng tưởng bảo thạch trở về hiện thực.
Nhưng ở trong Quỷ thị, hắn còn thiếu một lời giải thích.
Theo Triệu Khách xác nhận, trên Mộng tưởng bảo thạch bắn ra một sợi ánh sáng mãnh liệt nhanh chóng nuốt hết bóng dáng của Triệu Khách.
Ánh sáng mạnh bao trùm đôi mắt của hắn, nhưng cảm giác lôi kéo rơi xuống quen thuộc khiến Triệu Khách cảm nhận được thân thể của hắn đang rời khỏi hư vô.
Lúc này Triệu Khách thử kích hoạt Vạn Tượng chi đồng, muốn nhìn rõ lúc này xung quanh đang xảy ra chuyện gì.
Chờ đến khi Vạn Tượng chi đồng mở ra, Triệu Khách ngạc nhiên thấy mình đang bị một đoàn ánh sáng mạnh nóng rực bao bọc, nhanh chóng rơi xuống.
Điều kỳ lạ hơn là hắn thấy một trục ánh sáng cực lớn ở phía xa, xung quanh trục ánh sáng kết nối với vô số thế giới hoặc lớn hoặc nhỏ như ánh sao rực rỡ.
Đây chính là thế giới người đưa thư?
Hắn bị tình cảnh trước mắt làm cho rung động, nhưng chẳng mấy chốc đã phát hiện trục ánh sáng đang vỡ vụn, từng vết rách nhanh chóng lan tràn dọc theo trục chính của trục ánh sáng.
Những thế giới xung quanh dựa vào trục ánh sáng đang vỡ vụn theo trục ánh sáng, như chìm vào vực sâu vạn trượng biến mất trong bóng đêm.
Còn chưa chờ hắn nghĩ rõ ràng rốt cuộc những thế giới biến mất này hướng đến nơi này.
Triệu Khách đột nhiên cảm giác được một mùi máu tanh nặng nề bay đến từ xung quanh, lúc hắn quay đầu lại, trước mắt đã bị máu tươi bao bọc.
Hai chân trầm xuống, thân thể đã xuất hiện trên đường phố Quỷ thị.
Ngày xưa Quỷ thị đầy phồn hoa, lúc này lại là địa ngục đáng sợ, trong tầm mắt tràn đầy từng đống thi cốt.
Vết rách to lớn lan tràn từ dưới đất đến mái vòm Quỷ thị.
Trong không khí chỉ có mùi máu tươi đậm đặc, đập vào mắt cũng không nhìn thấy vẻ phồn hoa trước kia nữa.
Tất cả giống như Lộ Hạo đã nói, Quỷ thị xong đời.
Triệu Khách liếc nhìn xung quanh một chút, sau đó lập tức đi đến hướng của Hồng Yên quán, đi qua đống đổ nát mới thấy tòa nhà Hồng Yên quán lớn như vậy đã sụp đổ hơn phân nửa.
Lúc này, ánh mắt hắn khóa chặt đống đá vụn dưới chân, chỉ thấy một cái tẩu thuốc bạch ngọc đang cắm ở trong đá vụn.
“Đây là…”
“Kẻ nghiện thuốc!”
Hắn vội vàng tiến lên đưa tay túm lấy tẩu thuốc, kết quả nhẹ nhàng vồ một cái mới phát hiện tẩu thuốc đã sớm vỡ vụn thành hai đoạn, nửa đoạn dưới đã không thấy tung tích.
“Đáng chết!”
Nhìn tẩu thuốc trên tay chỉ còn lại một nửa, hắn mắng to một tiếng, bàn tay siết chặt tẩu thuốc trong tay, hắn biết lão thái bà Hồng bà bà này là một mụ điên.
Nhưng lúc thật sự nhìn thấy mới hiểu được, nữ nhân điên này đang kéo toàn bộ Quỷ thị chôn cùng với nàng.
“Sư phụ!”
Hắn chợt nhớ đến lão gia tử còn bị đóng băng trong tổ phần Quỷ thị, vội vàng cất bước xông vào Hồng Yên quán…
Bối cảnh quen thuộc, lúc này lại không phù hoa như ngày xưa, trước mắt chỉ có vô số xác chết.
Nam nhân, nữ nhân, dường như lúc này quy tắc Quỷ thị vẫn còn có tác dụng, trên xác mỗi người đều mang theo sự hoảng hốt, sợ hãi, thậm chí là tuyệt vọng.
Lúc tai nạn giáng xuống không ai có thể chạy thoát được, không có ai rời khỏi Quỷ thị.
Nơi này chỉ có sự tử vong khiến người ta tuyệt vọng.
Ngay cả bản thân Triệu Khách cũng rất ngạc nhiên, hắn không biết rốt cuộc vì sao con mụ điên Hồng bà bà này có thể làm được, chẳng lẽ những người khác trong mười người đứng đầu không ngăn cản nàng.
Bước chân càng ngày càng nặng nề, lúc Triệu Khách dựa theo phương hướng trong trí nhớ đi vào chỗ sâu nhất trong Hồng Yên quán.
Hắn đột nhiên dừng bước, ánh mắt nhìn xác chết trước mắt, những nghi ngờ trong lòng lập tức được giải thích.
Một lão giả hai tay mở ra như đang cực lực xé mở hư không, trên mặt đất có vài tấm mộc bài bị đánh nát, bảy bức tượng đã quay xung quanh hắn ta.
Mỗi một bức tượng đã đều tạo cho lão nhân một vết thương trí mạng, trước ngực đã bị một thanh kiếm lớn màu đen đâm qua, dưới sườn bị móng vuốt xé rách, ruột, lá lách hoàn toàn bị xé rách.
Bả vai, ngực trái, bắp đùi, cùng thanh liêm đao màu đen cuối cùng kết thúc tính mạng của hắn ta đã đâm từ huyệt Bách Hội trên đầu của hắn ta xuống dưới.
Triệu Khách đi đến trước mặt lão nhân, nhìn lão nhân chết không nhắm mắt, yên lặng thở dài một tiếng vuốt mắt cho lão nhân.
Tuy gặp nhau không nhiều nhưng cũng coi như có quen biết, Triệu Khách thật sự không ngờ vị Âm Dương lão nhân có thể tự do đi lại trong không gian lại chết thê thảm như thế.