Đồng thời hắn còn chú ý đến một thứ, 【 Kim mộc miên y 】.
Trong mắt Triệu Khách lóe lên một vòng ngạc nhiên, trong chốc lát hiểu rõ Hồng bà bà trở lại trạng thái đỉnh phong như thế nào.
Trong lòng không khỏi có một cảm giác quen thuộc quái lạ.
Nhớ lại lúc hắn trải qua không gian khủng bố thứ hai tiệc cưới Bạch gia, lúc hắn giết chết đám người Hắc Khổng Tước chuẩn bị quay về không gian ban đầu đã gặp Lý lão hán, là hắn dùng Khôi lỗi thuật để giết chết bọn họ.
Lúc đó, hắn cũng nhìn thấy con tem này ở trong sách tem của Lý lão hán.
Tem đặc thù: Kim mộc miên y
Thu thập con tem này sẽ khiến huyết nhục của bản thân tràn đầy sức sống.
Năng lực đặc thù: Cải lão hoàn đồng.
Sau khi kích hoạt mỗi 24 giờ sẽ tiêu hao 1 điểm bưu điện, khiến tiềm năng cơ bắp của bản thân lại khôi phục đến trạng thái đỉnh cao nhất.
Chỉ không ngờ đến lúc này còn có thể thấy con tem này lần nữa, không khỏi khiến hắn thầm cảm thán.
“Người mà ngươi muốn tìm không ở quá khứ, cũng không bị hạn chế, thậm chí ngươi cũng không tìm thấy nàng ở trong tương lai, nàng theo đuổi một con đường khác, một con đường mà người phàm tục chúng ta vĩnh viễn không đuổi kịp.”
Hồng bà bà nói xong lấy ra một cái hộp tinh xảo.
Hộp mở ra, bên trong là một viên đan hoàn màu tím, đan hoàn như được dát lên một tầng pha lê, vẫn khúc xạ ra màu tím rực rỡ dưới ánh sáng mờ tối.
“Đây là cái gì?”
“Trọng sinh đan!”
Hồng bà bà đẩy cái hộp đến tay hắn, để hắn cho vào sách tem tự nhìn.
Sau khi Triệu Khách thu vào sách tem, tin tức liên quan đến viên đan dược kia lập tức xuất hiện ở trước mặt.
Đạo cụ hoàng kim: Trọng sinh đan
Cách sử dụng: Sau khi nhỏ lên máu tươi cho phụ nhân mang thai ăn, trước khi phụ nhân sinh sản có thể đoạt xác trọng sinh.
Cái giá phải trả là tất cả điểm bưu điện và con tem của ngươi, trong lúc trọng sinh ngươi có xác suất 40% bị mê đắm trong thai, mất đi tất cả trí nhớ.
Sau khi ngươi sống lại hoàn toàn thoát khỏi hệ thống người đưa thư, nhưng sau khi trưởng thành có xác suất cực lớn có thể bị kéo vào thế giới người đưa thư một lần nữa.
(Chú thích: Đều nói đầu thai là việc cần kỹ thuật, không sai, đã đến lúc kiểm tra kỹ thuật của ngươi.)
Nhìn đến đây, Triệu Khách cũng không nhịn được sợ ngây người.
Hắn biết trong thế giới người đưa thư có ngàn vạn bảo vật, tác dụng thần kỳ gì cũng có, ngay cả thứ nghịch thiên như Mộng tưởng bảo thạch cũng tồn tại, còn cái gì không thể.
Nhưng hắn không ngờ lại còn có thứ nghịch thiên như vậy, chỉ sợ tất cả mọi người thấy thứ này đều sẽ đánh nhau vỡ đầu đi tranh đoạt.
Không liên quan đến việc nó là đạo cụ hoàng kim, chỉ vì hoàn toàn thoát khỏi thân phận người đưa thư, e rằng ngay cả mười người đưa thư cao cấp đứng đầu cũng sẽ dao động.
Huống chi, hiện tại trục ánh sáng thời gian đã vỡ vụn, e rằng không lâu nữa sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Nói cách khác, cầm thứ này có thể sống cuộc sống mà mình muốn, điều này sao không khiến người ta dao động.
Triệu Khách ngơ ngác nhìn cái hộp này một lát, mới nghi ngờ nhìn về phía Hồng bà bà: “Vì sao ngươi không cần?”
Hồng bà bà che miệng mỉm cười, đi đến trước ngăn tủ, mở ngăn tủ ra tìm kiếm một băng nhạc ở bên trong.
“Bởi vì thứ này chỉ có một.”
Nàng đưa mắt nhìn ra ngoài hang động, ánh mắt tràn đầy vẻ dịu dàng.
Lúc trước sư phụ giao viên đan dược này cho nàng, nàng cũng nghĩ dựa vào thứ này thoát khỏi người đưa thư, nhưng khi nàng trở về hiện thực thấy lão gia hỏa khuôn mặt đầy tang thương kia còn đang tìm kiếm mình khắp thế giới, nàng đã từ bỏ suy nghĩ này.
“Hài tử, yêu một người quá khổ, lão gia hỏa tìm ta cả một đời, ngươi thì sao? Cả một đời đủ sao?”
Hồng bà bà nhét băng nhạc vào radio, xoay người giữ chặt tay Triệu Khách, ánh mắt hiền hòa như đang nhìn hài tử của mình.
Khuôn mặt Triệu Khách đỏ bừng, trong chốc lát đã hiểu ra điều gì đó: “Ngay từ đầu ngươi không định bắt ta kế thừa Quỷ thị!”
Hồng bà bà mỉm cười: “Nếu ta để một người kế thừa nơi này, đó chắc chắn là người có huyết hải thâm cừu, nếu không tại sao phải vĩnh viễn giam hắn ở nơi quỷ quái này.”
“Hài tử, ngươi phải đi rồi!”
Nàng nói xong quay người nhấc chiếc radio trên ngăn tủ lên, cất bước đi ra ngoài hang động.
Nàng đặt radio ở sau lưng lão đầu tử, ngón tay ấn nút mở.
“Cạch!! Xì xì…”
Theo tiếng trục băng nhạc chuyển động, giọng hát uyển chuyển hàm súc xinh đẹp truyền ra.
“Thật ngọt ngào, nụ cười của ngươi thật ngọt ngào, giống như hoa đang nở trong gió xuân, hoa nở trong gió xuân, gặp ở đâu, đã gặp ngươi ở đâu, nụ cười của ngươi quen thuộc làm sao…”
Hồng bà bà khẽ dựa đầu vào vai lão đầu tử: “Lão đầu tử… Ta trở về.”
Nói xong lời này, lớp băng cứng trên người lão nhân đột nhiên tan ra, bàn tay rộng lớn vẫn ấm áp nắm thật chặt tay nàng, hai người nhìn nhau, hai hàng my của nàng khẽ run lên nở nụ cười xinh đẹp, quay mặt sang chỗ khác, đôi mắt của hắn ta sáng chói, khóe miệng nhẹ cong lên, một vịnh xuân thủy, một đóa yêu sen…
Tất cả dịu dàng nồng nàn như tiếng ca sau lưng.
“Gặp ở đâu, đã gặp ngươi ở đâu, nụ cười của ngươi quen thuộc làm sao. Trong chốc lát ta không nhớ nổi, a, ở trong mơ…”
Lúc Triệu Khách đi ra từ trong động, biển mấy trước mắt bốc lên, một tia nắng gay gắt bắn ra từ trong biển mây, biến biển mây đầy trời thành một hải dương màu đỏ.
Hai vị lão nhân tóc trắng dựa vào vai nhau, đôi mắt khép hờ, khóe môi còn nở nụ cười ngọt ngào ngây ngô, thiếp đi trong tiếng ca…