“Con tem này là chúng ta tham khảo con tem ‘Đồ phu chi hạp’ mà ngươi đang nắm giữ, đặc biệt cho ngươi một tấm cất giữ đã lâu. Ngươi gom góp đủ ba con tem ‘Đồ phu chi hạp’, ‘Hấp huyết quỷ chi quan’, ‘Pháp lão linh cữu’, sẽ nhận được ‘Vong giả thán tức’, đây là con tem có giá trị nhất dưới tem hoàng kim.”
Lão đại giao hai tấm phối phương hợp thành này cho Triệu Khách.
Trong đó Tự nhiên chi nộ là bọn họ tạm thời gia công ra phối phương hợp thành đưa cho Triệu Khách, hoàn toàn thiết kế dựa theo điều Triệu Khách cần.
Còn một tấm phối phương kia là phối phương hợp thành mà bọn họ cất giấu rất lâu, cũng không dễ thu thập, dù sao quá hiếm thấy, Triệu Khách có thể tìm đủ hay không vẫn là một ẩn số.
Đã lấy được phối phương, Triệu Khách đã cảm thấy hình như hơi kỳ quái, cẩn thận nhìn lên, trên phối phương xuất hiện một dấu tay của hắn.
“Quên nói cho ngươi vì đề phòng ngươi bán tấm phối phương này đi, vì vậy phối phương giới hạn chỉ một mình ngươi có thể sử dụng.” Lão tam tốt bụng nhắc nhở.
“Vẽ vời cho thêm chuyện.”
Triệu Khách lạnh mặt tiến hành chuyển hóa hai con tem, sau khi dùng sách tem xác định bọn họ không lừa gạt hắn, lúc này mới mở đường, kéo lều vải ra thả bọn họ đi.
“Đúng rồi, tiểu huynh đệ, cái này… Chắc ngươi không cần nữa, làm phiền cho một cái túi, tặng ta đi.”
Lão ngũ chỉ tàn hồn Hồ tiên bên chân Triệu Khách, đã bị Triệu Khách làm cho không còn dáng vẻ gì, nếu không phải Triệu Khách lợi dụng Định Hồn phù đổi được từ trong sách tem để trói nàng lại, chỉ sợ nàng đã sớm hồn phi phách tán.
Giá trị lợi dụng của nàng đã tiêu hao sạch sẽ, Triệu Khách tìm một cái túi nhựa ném vào bên trong, trực tiếp đưa cho lão ngũ.
“Bảo trọng!”
Sau khi lão ngũ leo lên khách sạn, vẫy tay với Triệu Khách, chỉ thấy lão nhân trước mặt vung tay vỗ vào mông con lừa, lập tức thấy con lừa này sải bước chân loạng choạng rời đi.
“Lão đại, lần này không phải chúng ta… Thua lỗ?”
Thấy bóng dáng Triệu Khách càng ngày càng xa, cuối cùng lão tứ đã mở miệng dò hỏi.
“Thua lỗ? Có khi nào chúng ta làm vụ mua bán lỗ vốn chưa.”
Chỉ thấy lão đại nhếch môi cười, trên khuôn mặt xanh lè kia xuất hiện một nụ cười tươi đắc ý.
Hắn ta xoay đầu, dùng tay nâng cằm của mình: “Vẫn là lão ngũ thông minh nhắc nhở, một đầu bếp thú vị như vậy chắc chắn có thể làm Quỷ công chúa hài lòng, chỉ cần làm nàng mỉm cười, chúng ta…”
Lão đại nói đến đó, ánh mắt liếc nhìn bốn huynh đệ, đồng thanh nói: “Phát tài! Ha ha ha…”
“Hắt xì!”
Triệu Khách vừa tiễn Ngũ quỷ đi không nhịn được hắt xì hơi, tuy thu hoạch được hai tấm phối phương hợp thành có giá trị không nhỏ, Triệu Khách luôn cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
“Đinh linh linh.”
Ngay lúc này, bên tai Triệu Khách vang lên một tràng tiếng chuông, Triệu Khách nhìn lên là điện thoại của mình đổ chuông, sau khi cầm lên nhìn lại là một số lạ.
Điện thoại của hắn dùng hai sim, sim một là sim đen không xác nhận thân phận.
Dưới tình huống bình thường, Triệu Khách gọi điện thoại xong sẽ tiện tay hủy sim một, đề phòng bị người khác truy tìm vị trí.
Chỉ có vài người biết được số sim hai, nếu không phải không còn cách nào, tuyệt đối không có ai gọi vào số này cho hắn.
Cho nên nhìn thấy số này, trong lòng Triệu Khách nặng nề, đặt điện thoại ở bên tai. Chỉ nghe trong điện thoại vang lên một giọng nữ: “Ta nhớ ngươi lắm!”
Giọng nói xa lạ vừa quen thuộc khiến trong lòng Triệu Khách căng thẳng, nói thầm: “Không tốt!”
Giọng nói này đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, nhưng lúc này nghe vào trong tai lại trở nên xa lạ đến khác thường.
“Tại sao ngươi có số này?” Triệu Khách lạnh lùng dò hỏi.
“Muốn biết? Tới tìm ta đi, bọn họ cho ta một đoạn ghi âm, trong đó có một số bí mật liên quan đến ngươi, và… Việc ngươi muốn biết.”
“Ghi âm!”
Trong lòng Triệu Khách run lên, biết chắc chắn lúc đó ở trong bệnh viện không đơn giản như vậy, bây giờ xem ra thật sự còn có chuyện gạt mình.
Nhưng điều khiến Triệu Khách không hiểu là, mình đã dùng Quỷ hoặc để mê hoặc thần trí của nàng, vì sao nàng còn có chỗ giấu giếm mình?
Chỉ là chờ đến khi Triệu Khách mở miệng hỏi, trong điện thoại đã vang lên tiếng “tút tút tút…” nhắc nhở, hiển nhiên cuộc gọi đã bị ngắt.
Triệu Khách thử gọi lại, chỉ nghe trong điện thoại vang lên tiếng nhắc nhở: “Số điện thoại ngài gọi đã tắt máy…”
Ở đầu bên kia điện thoại, ngón tay tinh tế nhẹ nhàng ấn vào nút tắt máy điện thoại.
Trên ngón tay thon dài hiện ra màu đỏ sậm, nhưng đây không phải cố ý sơn móng tay, mà là vết máu để lại sau khi dưới móng tay chảy máu.
Đôi môi khô khốc trắng bệch hơi mở ra, trông màu sắc giống như làn da, lúc mở miệng làm rách ra hai cái khe hở, giọt máu chảy ra theo khóe môi.
Nữ nhân đưa tay chấm máu trên khóe môi, nhẹ nhàng đặt ở trên vách tường, sau khi viết lên hai chữ Triệu Khách mới ngẩng đầu, chỉ thấy một khuôn mặt như đã quen biết dưới lớp tóc dài lộn xộn rối tung, một đôi mắt nhìn chằm chằm vách tường đã viết đầy tên ở trước mặt.
Ánh mắt phức tạp quỷ dị khiến người ta không nói ra được đó là ánh mắt gì.