Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 260 - Chương 260. Một Tờ Giấy Bạc (2)

Chương 260. Một tờ giấy bạc (2) Chương 260. Một tờ giấy bạc (2)

Sau khi nhìn thấy lời giải thích ở bên trên, đôi mắt Triệu Khách lập tức sáng ngời, nói thầm: “Thì ra còn giấu giếm.”

Lúc này, Triệu Khách lấy giấy bạc ra cầm trên tay, cảm giác lạnh băng, khỏi phải nói điều khác, Triệu Khách thật sự cảm thấy ngón tay sưng tê của mình nhanh chóng giảm sưng.

Triệu Khách lại đưa tay vào trong đoàn thanh khí trước mắt, lần này thật sự khác với trước đó, chỉ thấy sau khi thanh khí chạm vào tấm giấy bạc kia, khí lưu màu xanh lập tức biến thành màu trắng, theo cánh tay Triệu Khách dần tiến vào trong cánh tay hắn.

Đó là cảm giác rất tê dại như có rất nhiều con kiến nhỏ đang cẩn thận chui cắn trong cánh tay, khiến cánh tay hắn rất ngứa, trong lúc mơ hồ còn có thể cảm nhận được hơi đau đớn.

Nhưng so với cảm giác đau nhói xuyên tim trước đó, chút đau đớn này thật sự không tính là gì.

Triệu Khách tính toán đại khái thời gian cũng đủ rồi, rút cánh tay ra, sau khi bỏ giấy bạc ra, chỉ thấy trên tay hắn xuất hiện thêm một vệt màu trắng như hình xăm trắng.

Đưa tay sờ cũng không cảm thấy cái gì, một lát sau hình xăm màu trắng này cũng dần biến mất.

“Đúng là như vậy!”

Triệu Khách vung tay, cảm giác cánh tay chưa từng nhẹ nhàng như vậy, lúc này đổi sang tay kia lại tiếp tục.

Sân bay Khải Lý.

Hắc bàn đeo kính đen tùy tiện ngồi trong phòng chờ thương gia, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Tề Lượng, chỉ thấy Tề Lượng ngồi thẳng người, thỉnh thoảng nhìn điện thoại nhưng hai chân đang không ngừng rung rung.

Thấy thế, Hắc bàn không nhịn được cười nói: “Sao nào, lần đầu vào sân bay à?”

Tề Lượng nghe vậy hơi xấu hổ gật đầu, mặc dù hắn ta là người đưa thư, cũng đã trải qua ba không gian khủng bố, nhưng mỗi lần không lấy được quá nhiều điểm bưu điện.

Hắn ta trân trọng mỗi một điểm bưu điện, vì vậy cũng không nghĩ đến việc dùng điểm bưu điện thay đổi cuộc sống của mình.

Hơn nữa, ở trong lòng Tề Lượng, hắn ta nên sống thế nào sẽ sống như thế.

Không thể vì thân phận người đưa thư mà thay đổi cuộc sống của mình, vì vậy ở trong hiện thực Tề Lượng vẫn là một tên nghèo, cũng không lạm dụng năng lực của mình không lấy điểm bưu điện đổi mấy thứ như cục vàng để thay đổi cuộc đời của mình.

Cho dù đi du lịch Quý Châu, cũng đi du lịch như một sinh viên nghèo bình thường, lựa chọn xe lửa tiết kiệm thực dựng, còn ngồi ghế cứng.

Đi chung xe với người khác, ở nhà trọ sinh viên, có đôi khi trên tay thật sự không đủ tiền còn đi làm nhân viên bán thời gian.

Vì vậy hôm nay là lần đầu tiên hắn ta ngồi máy bay, hơn nữa còn ngồi trong phòng khách thương gia hạng VIP.

Có thuốc, có hoa quả và đồ ăn vặt, tất nhiên tốt hơn ngồi chờ máy bay trong đại sảnh lạnh băng lại ồn ào, nhưng trong lòng vẫn hơi căng thẳng.

“Ha ha, sợ cái gì, máy bay của đất nước chúng ta, tuyệt đối không có vấn đề, ngươi cứ yên tâm đi.”

“Bàn ca, lần này chúng ta không gặp rắc rối gì chứ, ta luôn cảm thấy đi thế này không tốt lắm.”

Vừa nghĩ đến vạc dưa muối kia, vẻ mặt Tề Lượng trở nên kỳ quái, dường như một khi hắn ta nhìn thấy vạc dưa muối, chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt.

“Có gì không tốt, lần này ta không mang theo đồ trên người, chờ ta về đạo quán sẽ mang theo 28 bộ trang bị của ta, chúng ta sẽ quay lại giết nó, trừ hại cho dân.”

Hắc bàn vừa nghĩ đến món tương đậu cà vỏ được hắn ta quảng cáo lại là thứ đồ chơi kia, trong dạ dày lại thấy cuộn trào.

“28 bộ trang bị??”

Tề Lượng ngơ ngác nghe Hắc bàn nói chuyện, cũng không nghĩ ra 28 bộ trang bị sẽ có cái gì.

“Ha ha, đến lúc đó người sẽ biết.” Hắc bàn thừa nước đục thả câu, không trả lời Tề Lượng.

“Nhưng… Hình như chúng ta không đúng.”

Tề Lượng gãi đầu, vẫn cảm thấy chuyện này là bọn họ không đúng.

Thấy thế, Hắc bàn cũng hơi mất kiên nhẫn, lắc đầu nói: “Tiểu Lượng, ngươi cái gì cũng tốt, nhưng có một cái không tốt là không quyết đoán, về điểm này ta cảm thấy người nhất định phải đi học tập tên khốn mà ta đã gặp được trước đó.”

Lúc Hắc bàn nói câu này còn cầm cốc nước lên, thổi thổi mặt nước một chút, lúc đang định uống nước đột nhiên cảm giác mũi hơi ngứa.

“Ha… Ha… Hắt xì!”

Hắc bàn hắt xì xong cảm thấy như đã phun ra thứ gì đó, híp mắt nhìn lại, vẻ thoải mái trên mặt lập tức tan thành mây khói, đôi mắt nhỏ kia đột nhiên trợn tròn, hét to: “Không tốt!”

Chỉ thấy Hắc bàn đứng bật dậy từ trên ghế, một tay cầm vé máy bay ở trên bàn, đưa tay lau sạch nước mũi ở bên trên, cẩn thận nhìn lại, không nhịn được giật khóe môi một cái nói: “Ta đặt sai vé máy bay rồi!”

Tề Lượng: “…”

“Hắc hắc, thật xin lỗi, đặt vé máy bay trên mạng nên ta nhìn nhầm thời gian, đặt vé ngày mai, ta đi hỏi xem có thể đổi chuyến được không.”

Hắc bàn đứng lên đi ra ngoài, nhưng còn chưa rời khỏi phòng khách thương gia VIP, chỉ thấy Hắc bàn trợn mắt, thế giới trước mắt trở nên mơ hồ, thân thể “bịch” một tiếng, ngã thẳng xuống đất.

“Bàn ca!”

Sắc mặt Tề Lượng thay đổi bước nhanh lên trước, đưa tay kiểm tra mạch đập của Hắc bàn, phát hiện Hắc bàn còn có mạch đập, nhưng điều kỳ quái là mạch đập của Hắc bàn lúc ẩn lúc hiện, cứ như một lão nhân sắp chết vậy.

Bình Luận (0)
Comment