Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 264 - Chương 264. Ăn Hết, Ăn Hết, Ăn Hết Toàn Bộ! (2)

Chương 264. Ăn hết, ăn hết, ăn hết toàn bộ! (2) Chương 264. Ăn hết, ăn hết, ăn hết toàn bộ! (2)

Bản tôn Triệu Khách xuyên qua thị giác phân hồn thấy rõ ràng, tâm thần hơi hoạt động là có thể kết nối với tinh thần của Lôi Mẫu.

Điều khác biệt duy nhất là, Lôi Mẫu có suy nghĩ độc lập, còn hắn là phân ra từ linh hồn, hoàn toàn thuộc kiểu phân thân của mình.

“Ta muốn ăn bánh kem dung nham!”

“Không thành vấn đề.”

Sau khi nhận được câu trả lời, hiển nhiên Lôi Mẫu đã bắt đầu tăng tốc, Triệu Khách cũng không cam chịu yếu thế, đừng thấy thân thể này rất trì độn, nhưng thân thể ở trong da thịt của mình lại rất bén nhạy.

Mở ra cái miệng to lớn, đợi đến khi thấy một con côn trùng màu đen thò đầu ra, há mồm một phát nuốt vào.

Bởi vì không có vị giác, cũng không biết mùi vị gì, nhưng cắn ở trong miệng rung lên rắc rắc, ngược lại rất đã nghiện.

Một con côn trùng hoàn toàn không có cơ hội phản ứng đã bị hắn nhai vỡ nát, thấy thế Triệu Khách dứt khoát lao nhanh đi tìm kiếm trong cơ thể mình.

“Một con? Ăn hết.”

“Hai con? Ăn hết.”

“Khổ người khá lớn, ăn hết.”

“A, đây là xác do Lôi Mẫu giết chết, không rảnh ăn.”

Mặc dù không hành động nhanh nhẹn, hiệu suất giết cao như Lôi Mẫu, nhưng tốc độ cũng không quá chậm, miễn cưỡng có thể đuổi kịp bước chân của Lôi Mẫu.

Nhưng Triệu Khách lại tìm được niềm vui thú thuộc về mình, không biết ngươi là thứ gì, dám cản ở trước mặt ta, kết cục chỉ có một là bị ăn sạch!

Cả hai quét ngang một đường, dường như một số cổ trùng cũng bắt đầu nhận ra sự uy hiếp của Triệu Khách và Lôi Mẫu, lại bắt đầu tụ tập cùng một chỗ, bắt đầu muốn phản kháng.

Chỉ thấy một mảnh cổ trùng đen nghịt như là dòng lũ, đột nhiên lao ra từ bên cạnh muốn giết Triệu Khách và Lôi Mẫu không kịp trở tay.

Nhưng thứ nghênh đón bọn chúng hoàn toàn là một tình cảnh khác.

Chỉ thấy Lôi Mẫu tránh đi đám côn trùng, cái vuốt to khỏe mạnh mẽ giẫm trên thịt, dùng sức bật lên, thân thể tinh xảo như là đạn pháo, trực tiếp xuyên qua đám côn trùng kia ra ngoài.

Cái giác hút vừa đen vừa thô kia như một thanh kiếm sắc bén, hoàn toàn là một cơn ác mộng với những cổ trùng da thịt khá mềm mỏng kia.

Một khi đụng phải không chết cũng tàn, một số cổ trùng bị tấn công chính diện lập tức bị xé vỡ thành hai mảnh.

Cũng có vài cổ trùng nhân cơ hội cắn loạn, nhưng hàm răng dày đặc của bọn chúng có thể xé được miếng thịt mềm mại, hoàn toàn không có tác dụng với giáp xác của Lôi Mẫu.

Lôi Mẫu cũng không quay đầu lại, móng vuốt quét qua, khía cạnh cái vuốt có hình dáng móc câu như liêm đao, trực tiếp chặt đầu cổ trùng xuống.

Đối mặt với sự tấn công này, Lôi Mẫu càng hoành hành không kiêng dè, tám cái vuốt vung múa như một con quay, trong chớp mắt cổ trùng vây công đã bị cắt thành mảnh nhỏ.

Thấy thế, một số cổ trùng bắt đầu chuyển hướng sang bên Triệu Khách, muốn tập trung sức lực diệt Triệu Khách trông như một gia hỏa vụng về này trước.

Lúc này, con côn trùng do Triệu Khách tốn sức lực chế tác ra, lập tức hiển hiện ra hiệu quả.

Da thịt thô ráp hoàn toàn đao thương không cắt được, cực kỳ dẻo dai, khiến Triệu Khách không ngừng giãn nở, đồng thời càng trở nên to khỏe mạnh mẽ.

Mặc dù sự giãn nở này cũng chỉ có mấy milimet như vậy.

Nhưng đối phó với những cổ trùng này mà nói, Triệu Khách trước mặt như quái vật khổng lồ, những nơi đi qua có thể dùng hai chữ “quét ngang” để hình dung.

Chỉ thấy một đám cổ trùng nhào lên, bị Triệu Khách xoay người một cái lập tức nghiền ép biến dạng, đối mặt với Triệu Khách, đám cổ trùng các ngươi là cái thá gì, không! Còn không bằng cả cái rắm.

Miệng vừa cắn xuống, có bao nhiêu thứ đồ chơi giòn rụm ăn hết bấy nhiêu, chỉ trong chớp mắt đã bị vô số cái răng trong miệng nghiền thành bụi phấn.

Há miệng mở ra cái miệng lớn hoàn toàn như lỗ đen, đến bao nhiêu ăn bấy nhiêu.

Triệu Khách cũng không chế tác thứ như dạ dày cho con côn trùng này, từ đầu tới cuối hoàn toàn là máy xay nghiền, ăn bao nhiêu, ăn cái gì đều có thể ép ngươi thành phấn, nhanh chóng hấp thu.

Hiện tại suy nghĩ còn lại của Triệu Khách chỉ có một, đó là ăn hết!

Cổ trùng? Ăn hết.

Xác cổ trùng? Ăn hết.

Ha? Sao còn có những thứ lắng đọng trong mạch máu của hắn? Mặc kệ, đều ăn hết, ăn hết, ăn hết toàn bộ!

Ít nhất mấy trăm cổ trùng, trước sau không đến nửa tiếng đã bị diệt sạch.

Triệu Khách mở to mắt nhìn vào trong gương, thỉnh thoảng trong cơ thể hắn còn có một hai điểm sáng rải rác đang chạy trốn khắp nơi, nhưng hoàn toàn không đủ trình độ uy hiếp hắn.

“Lôi Mẫu! Ngươi về trước đi, còn lại giao cho ta.”

“Được, nhớ kỹ bánh kem dung nham của ta đấy.”

“Không thành vấn đề!”

Sau khi thấy Triệu Khách đồng ý, Lôi Mẫu liền khống chế cơ thể nhanh chóng chui ra khỏi cơ thể Triệu Khách, Triệu Khách mở tay ra, chỉ thấy Lôi Mẫu bò lên, tâm niệm vừa động một bóng đen trào ra từ trên người côn trùng, lại bị Triệu Khách thu hồi.

Hắn lại khống chế nhuyễn trùng có cơ thể to lớn như một con giao long, bắt đầu đóng vai nhân vật quét dọn ở trong cơ thể của mình, thuận tiện xử lý toàn bộ những cổ trùng rải rác kia.

Trước đó còn bỏ sót một vài xác cổ trùng, Triệu Khách cũng dọn dẹp sạch, dù những cổ trùng kia chạy trốn đến nơi nào, căn bản không thể lừa được Hoàng kim đồng của Triệu Khách.

Bình Luận (0)
Comment