Cho nên thoạt nhìn nhuyễn trùng này đúng là hơi xấu quá mức.
Nay lúc Triệu Khách nhìn chằm chằm hình dáng vật thể chiếu trên giọt mực nước này đến ngơ ngác, hình như Triệu Khách loáng thoáng thấy thứ gì đó.
Bốn đôi mắt trợn tròn cẩn thận nhìn vào bên trong, chỉ thấy hình như bên trong có bóng dáng một người.
“Người?”
Bóng dáng rất mơ hồ chỉ có hình dáng một người, cũng không thấy rõ cái gì.
Ngay lúc Triệu Khách chớp mắt mấy cái, muốn nhìn cho cẩn thận.
Chỉ thấy trong mực nước có một bóng dáng nữ nhân dần trở nên rõ ràng.
Đó là bóng lưng một nữ nhân đứng trên một chiếc quan tài đỏ thẫm, tóc đen phất phới ở giữa không trùng, mái tóc dài xốc xếch, dường như mỗi một sợi tóc đều mang theo một loại ma tính khiến người ta không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Váy dài đỏ tươi bao trùm lên trên quan tài, che đậy tất cả màu sắc của thế gian, như có như không như tiên, nếu không phải tiên tử, đó chính là ma nữ.
Dường như đã nhận ra ánh mắt Triệu Khách, chỉ thấy nữ nhân đột nhiên xoay người lại, mái tóc dài che đậy nửa khuôn mặt, chỉ có đôi môi đỏ tươi như máu hơi cong lên, ngón tay thon dài đưa lên nắm vào trong hư không một cái.
Bóng dáng bàn tay trước mặt không ngừng phóng đại, trong lòng Triệu Khách đột nhiên căng thẳng, dường như trong nháy mắt linh hồn của mình cũng sắp bị bóp nát.
“Phù!!”
Bản tôn Triệu Khách mở choàng hai mắt ra, nhìn chiếc gương trước mặt mình, vẻ mặt tái nhợt đáng sợ, sau khi ngẩn ra một chút mới dựa vào thị giác nhuyễn trùng nhìn lại, lại không nhìn thấy cái gì nữa.
Thấy thế, Triệu Khách đành phải để nhuyễn trùng chui ra khỏi thân thể của mình trước.
Sau đó nhìn vào trong gương đánh giá tỉ mỉ, phát hiện vị trí giọt mực nước kia là ở trên cổ mình, dấu răng để lại sau khi bị xác nữ kia cắn.
Lúc đầu Triệu Khách cũng không quá quan tâm dấu răng này, tưởng qua một đoạn thời gian chắc chắn sẽ tan ra.
Bây giờ nhìn lại, hoàn toàn không có chuyện như vậy, suy nghĩ đến khóe môi hơi cong lên trong tình cảnh vừa rồi, Triệu Khách không nhịn được run rẩy.
“Đúng là âm hồn không tan!” Triệu Khách khẽ mắng một câu.
Nhưng nghĩ lại cảm thấy tự mình dọa mình, cho dù trong dấu răng này có điều bí ẩn thì sao, chẳng lẽ nàng còn có thể tìm đến mình?
Không nói đến hiện thực, dù là trong không gian khủng bố, nhìn từ tin tức Nhiếp Oánh đưa cho mình, dòng thời gian mỗi lần tiến vào không gian khủng bố hoàn toàn không giống nhau.
Có hiện tại, có quá khứ, thậm chí nghe đồn còn có cả tương lai.
Triệu Khách cũng không tin thế giới lớn như vậy, thời gian lại cách biệt, nàng còn có thể xuyên qua?
“Hừ hừ, nếu nàng thật sự có thể xuyên qua, ta gọi nàng một tiếng cô nãi nãi.” Triệu Khách cũng không tin chuyện kỳ lạ này.
Thu hồi lại linh hồn gửi gắm trên thân nhuyễn trùng này, tiện tay ném nhuyễn trùng đi.
Cũng không cần lo lắng sẽ để lại dấu vết gì, trong vòng hai tư tiếng thân thể chế tác ra sẽ bắt đầu hư thối, không lâu sau lại biến thành một đống phân bón.
Nhìn dấu răng trên cổ một chút, tuy không có gì đáng ngại nhưng tự nhiên để lại thứ như vậy ở trên người, cũng khiến người ta không yên tâm.
“Đợi chút nữa trở về từ không gian khủng bố lần này, lại cắt miếng thịt này đi cho xong.”
Sau khi đưa ra quyết định, Triệu Khách cầm bình tương đậu cà vỏ trên tay, nhìn những đôi mắt khác thường trong bình tương đậu cà vỏ này, trong mắt Triệu Khách lập tức hiện ra tia sáng dữ tợn.
Bên ngoài lối ra đường cao tốc Khải Lý.
Hai người Tề Lượng và Hắc bàn đang ngồi ở ven đường, dường như đang chờ người nào đó.
“Bàn ca, mấy huynh đệ mà ngươi nói có đáng tin không?”
Tề Lượng nhìn đồng hồ, đã ba giờ chiều rồi, vốn đã hẹn trước sẽ đến lúc một giờ chiều, nhưng bây giờ còn chưa thấy bóng dáng đâu.
Hắc bàn lại tỏ ra không quan tâm, bắt chéo hai chân, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn quanh, thấy mỹ nữ ngồi trên xe sang còn không nhịn được huýt sáo, thoạt nhìn căn bản không giống một người trúng cổ sắp chết.
Sau khi nghe Tề Lượng nói vậy, Hắc bàn mỉm cười lấy ra một điếu thuốc lá đặt ở bên môi, châm lửa, hít sâu một hơi rồi phun ra một vòng khói, thấy thuốc lá dần bị thiêu đốt, đột nhiên Hắc bàn cau mày, nhẹ nhàng gảy tàn thuốc: “Đến rồi!”
“Đến rồi!”
Ánh mắt Tề Lượng sáng lên, nhìn theo phương hướng Hắc bàn đang nhìn, người chưa tới đã nghe thấy tiếng, chỉ nghe tiếng động cơ ầm ầm inh tại.
Nhìn bóng dáng dần xuất hiện ở lối xa đường cao tốc, nụ cười trên mặt Tề Lượng lập tức cứng đờ, quay sang nhìn về phía Hắc bàn nói: “Bây giờ ta rời đi còn kịp không?”
“Cộc cộc cộc…”
Tiếng bát đũa va chạm giòn giã, nhẹ nhàng lại đầy cảm giác tiết tấu.
Đã là đêm khuya, theo lý cửa hàng bánh đã tan làm, nhưng hôm nay lại khác.
Dù là quầy phụ trách bán hàng ở đằng trước, hay là đầu bếp làm bánh kem, không có một người nào rời đi.
Ánh mắt mọi người tập trung vào nam nhân mặc tạp dề sạch sẽ đang thao tác.
Cục bột trên tay bị xoa thành tròn trịa, lúc đẩy ra lại dẻo dai, cho dù biết đây chỉ là một cục bột nhưng vẫn cho người ta một loại cảm giác muốn cầm trong tay, nhào nắn một trận thật tốt.