Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 273 - Chương 273. Trò Chơi Đơn Giản

Chương 273. Trò chơi đơn giản Chương 273. Trò chơi đơn giản

Vừa rồi hắn ta đứng bên ngoài trấn giữ, thấy cổ trùng của mỗ mỗ là Quỷ diện tri chu bò về, hình như trên người còn có vết thương, Bảo Vũ đã có dự cảm xấu.

Chỉ không ngờ thương tổn này lại nặng như vậy, tuy bọn họ biết Hắc bàn có thể sử dụng vôi đối phó với mẫu cổ, hiển nhiên không phải người bình thường.

Nhưng không ngờ Quỷ diện tri chu do mỗ mô nuôi dưỡng nhiều năm cũng bị thương, Quỷ diện tri chu này được coi là cổ trùng có tên tuổi trong đám cổ trùng, hiển nhiên bên đối phương có cao nhân gì đó.

Thấy thương thế của mỗ mỗ nghiêm trọng như vậy, Bảo Vũ nhanh chóng lấy ra một đoạn ống trúc từ trong túi, đổ ra một viên thuốc từ bên trong đưa đến bên môi bà lão, nói: “Mỗ mỗ, ngươi ăn viên Cầu đan này trước đi.”

Nhưng bà lão vung tay lên đẩy viên thuốc ra, lắc đầu nói: “Không sao, rất khó có được Cầu đan này, bệnh của Kỳ Kỳ phải dựa vào viên thuốc này, đừng lãng phí ở trên người ta.”

Lời nói của bà lão khiến trên mặt thê tử Bảo Vũ hiện ra vẻ xấu hổ, lôi kéo tay bà lão khóc thút thít nói: “Ta có lỗi với mỗ mỗ, lúc đầu chúng ta cũng không ngờ lại biến thành thế này, chúng ta không hại mạng người, chỉ muốn lấy sinh khí của người khác để luyện Cầu đan, đều do tên béo kia giở trò quỷ.”

Vừa nghĩ tới Hắc bàn và Tề Lượng, thê tử Bảo Vũ không nhịn được nghiến răng nghiến lợi một trận, hận không thể chém bọn họ thành muôn mảnh, làm mẫu cổ bị thương, lại làm mỗ mỗ bị thương, bọn họ tuyệt đối không bỏ qua món nợ này.

“Không có thuốc giải, bọn họ cũng không chống đỡ được bao lâu, cùng lắm thì chúng ta trốn vào trong trại trước, không tin bọn họ dám đuổi theo.”

Bảo Vũ nói xong, lại nói với thê tử: “Ngươi đỡ mỗ mỗ, bây giờ phải đi ngay, đừng để bọn họ đuổi theo.”

“Ngươi thì sao?”

Thê tử Bảo Vũ ngẩng đầu nhìn về phía Bảo Vũ, đã thấy trên khuôn mặt thật thà của Bảo Vũ hiện ra vẻ giận dữ, nói: “Ta đi sau bọc hậu, nếu bọn họ khinh người quá đáng, ta sẽ liều mạng với bọn họ!”

“Nhưng…”

Biết thê tử muốn nói gì, Bảo Vũ xua tay, rất tự tin nói: “Ngươi yên tâm, ta là vương trong ngọn núi này, nếu ta muốn chạy, đừng ai nghĩ đuổi kịp ta.”

Thê tử Bảo Vũ nghe vậy gật đầu đỡ bà lão, ba người cùng rời khỏi động, Bảo Vũ xua tay ra hiệu bọn họ nhanh chóng rời đi.

“Vậy ngươi cũng phải cẩn thận!” Sau khi liên tục dặn dò, thê tử Bảo Vũ đỡ bà lão đi lên đường núi ở phía sau.

Thê tử Bảo Vũ nói xong đã đỡ bà lão đi ra phía sau, nhưng lúc bọn họ đi về sau núi lại không chú ý đến có một con quạ vẫn xoay quanh trên đầu bọn họ, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm bóng dáng bà lão và nữ nhân.

Thấy thê tử và mỗ mỗ đã đi xa, trong lòng Bảo Vũ không nhịn được thở dài, nhưng lúc này lại nghe sau lưng vang lên tiếng vỗ tay giòn tan.

“Ở xã hội này không có nhiều nam nhân tốt như ngươi.”

“Là ai!”

Bảo Vũ quay phắt đầu lại, chỉ thấy một bóng người dần rõ ràng trong rừng cây mờ tối, sau đó nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Trong lòng Bảo Vũ lập tức giật mình, không ngờ người này lại xuất hiện ở trước mặt mình, ngạc nhiên nói: “Là ngươi!”

“Bất ngờ lắm à?”

Triệu Khách hơi híp mắt lại, trên mặt nở nụ cười dối trá khiến người ta không nhìn thấu rốt cuộc trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì.

Bảo Vũ đánh giá Triệu Khách từ trên xuống dưới, cũng không che giấu mà thẳng thắn gật đầu nói: “Ta tưởng ngươi đã biến thành một người chết mới đúng.”

“Rất đáng tiếc, nhưng cảm giác những con côn trùng đó cũng không tệ lắm.”

Triệu Khách vừa nói lời này vừa đi lên phía trước, trông dáng vẻ và nụ cười rất vô hại nhưng trong ánh mắt không ngừng lóe lên tia sáng hung dữ, đánh giá Bảo Vũ từ trên xuống dưới nói: “Chúng ta chơi một trò chơi đi.”

Chỉ thấy Triệu Khách chỉ một ngón tay ra sau lưng, nói: “Trò chơi này là…”

“Là con mẹ ngươi…”

Không đợi Triệu Khách nói xong, Bảo Vũ nhắm chuẩn khoảnh khắc hắn xoay người đột nhiên rút ra một thanh đoản đao từ bên hông, đâm một đao vào sau lưng Triệu Khách.

Nhưng sau lưng Triệu Khách như mọc mắt, không nhanh không chậm lướt sang bên cạnh một bước, ngón tay vung lên chỉ thấy một thanh phi đao lóe lên tia sáng lạnh cắt qua không khí, “xoẹt” một cái, một dòng máu bắn tung tóe trên bả vai Bảo Vũ, lực quán tính mạnh mẽ khiến hắn ta bay lên, ngã mạnh xuống đất.

Không đợi Bảo Vũ đứng lên, Triệu Khách giẫm một chân lên ngực Bảo Vũ, nhẹ nhàng giẫm xuống, tiếng xương sườn vỡ vụn “rắc rắc rắc” khiến Bảo Vũ suýt thì hôn mê, vung đoản đao trong tay lên chém về phía Triệu Khách.

Nhưng Triệu Khách nhanh hơn hắn ta, không đợi đoản đao vung lên đã giơ một chân đá vào cánh tay Bảo Vũ, một đá này không dùng nhiều sức lại khiến Bảo Vũ nhẹ nhàng buông tay, đoản đao rơi khỏi lòng bàn tay, xoay tròn ở giữa không trung rồi cắm mạnh xuống đất.

Sự chênh lệch giữa hai người hoàn toàn là một trời một vực, Triệu Khách muốn giết hắn ta cũng chỉ là việc động đậy ngón tay.

Nhưng Triệu Khách không giết Bảo Vũ mà nhìn về phía thê tử Bảo Vũ và mỗ mỗ rời đi, dường như đang lẩm bẩm: “Một nữ nhân dẫn theo một bà lão, trên đường núi lại lầy lội như vậy, chắc cũng không thể đi quá nhanh.”

Bình Luận (0)
Comment