Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 272 - Chương 272. Quỷ Diện Tri Chu (2)

Chương 272. Quỷ diện tri chu (2) Chương 272. Quỷ diện tri chu (2)

Đột nhiên thấy thứ đồ chơi này, mặc dù lá gan Tề Lượng không nhỏ cũng bị giật mình, cẩn thận nhìn lên thứ kia như một con nhện to.

Nhưng lại có một khuôn mặt rất kỳ quái, không giống người cũng không giống động vật, khuôn mặt có hơi giống chó, tám cái vuốt treo ngược ở trên xà nhà, to khoảng chậu rửa mặt.

Bên miệng như có hai bàn tay người, chỉ là rất nhỏ, kích cỡ khoảng nắm đấm trẻ con, chỉ là khớp ngón tay to khỏe mạnh mẽ như đang kéo cái gì đó.

Đợi đến khi nhìn rõ ràng thì ra trên đỉnh đầu còn có thứ đồ chơi như thế, vẻ mặt Tề Lượng thay đổi, biết nhất định là nó giở trò quỷ.

Lúc này lại thấy Hắc bàn đứng lên, Tề Lượng nghiến răng một cái, chạy nhanh tới rồi nhảy lên, một chân giẫm trên đầu Hắc bàn mượn lực nhảy lên xà nhà, lòng bàn tay lóe lên một ánh sáng màu vàng chói mắt.

“Thánh quang chuy!”

Ánh sáng mạnh lóe lên, một cái chùy lớn vàng óng ánh đập mạnh vào cơ thể con nhện kia.

“A a!”

Một tiếng kêu thảm thiết như tiếng người vang lên, con nhện nhẹ nhàng buông tay, buông Hắc bàn ra, xoay người chạy vào trong hốc tường.

Tề Lượng cũng không quan tâm sự sống chết của thứ đồ chơi này, bước nhanh đến trước mặt Hắc bàn, bàn tay sờ một cái mới phát hiện trên người Hắc bàn lại bị quấn quanh một lớp thật dày, trong suốt như là gel.

Hắn ta xé toạc một lớp ở trên mặt Hắc bàn, chỉ thấy Hắc bàn há to miệng thở ra một hơi, khuôn mặt nghẹn thành màu xanh tím, suýt nữa chết ngạt ở trong đó: “Khụ khụ khụ… Nhanh đuổi theo, có thể khống cổ, nói rõ người còn ở gần đây!”

“Trước tiên cởi trói cho ngươi lại nói.”

Tề Lượng không nghe theo Hắc bàn, nhặt con dao găm rơi dưới đất lên, bắt đầu cắt lớp vật thể dính ở trên người Hắc bàn.

Tề Lượng cũng không chú ý đến, lúc này có một con mèo đen yên lặng đi qua bên cạnh hắn ta, chỉ thấy trong miệng mèo đen ngậm một cái hộp trang sức bị khóa lại, thân thể linh hoạt nhảy qua đầu tường.

Đứng trên đầu tường còn không quên quay đầu nhìn Tề Lượng đang bận rộn cứu Hắc bàn ở trong căn phòng sau lưng, trên mặt mèo đen lại lộ ra vẻ mỉa mai.

Phi thân nhảy lên, chỉ thấy dưới đầu tường có một đôi tay mảnh khảnh vững vàng đỡ được nó, nhẹ nhàng gãi đầu mèo đen, thuận tiện thu lại linh hồn do hắn chia ra ở trên người con mèo.

“Thôi đi, vốn tưởng có thể xem các ngươi thương nhau lắm cắn nhau đau.”

Triệu Khách bĩu môi, cầm cái hộp trang sức do hắn khống chế mèo đen trộm ra từ trong phòng, sau khi đánh giá một chút trực tiếp chuyển hóa, ném vào trong sách tem.

Thì ra từ lúc trước Triệu Khách đã dự định vào phòng, có lẽ vì ở trong không gian khủng bố lần trước, hắn bị Hồ tiên dọa giật mình ở trong nhà Tiên cô lão thái, còn để lại bóng ma ở trong lòng Triệu Khách.

Trước khi vào cửa gần như đưa mắt nhìn lên phía trên theo bản năng, lúc nhìn lên thấy con nhện to treo ở trên xà nhà.

Triệu Khách lại nhìn lên, lúc này mới phát hiện phía sau cánh cửa có một lớp lưới gần như không phát hiện được đang treo ở đó.

Thứ này tương tự với tơ đao, chỉ có điều không sắc bén bằng tơ đao, tính chất cả hai cũng có sự khác biệt rất lớn, nhưng không khó tưởng tượng thứ này chắc chắn không phải thứ gì tốt.

Trong lòng biết đây là bẫy, Triệu Khách dứt khoát không tiến vào, trốn ở bên ngoài chờ đám người Hắc bàn, coi bọn họ là tảng đá dò đường.

Triệu Khách đã thông qua thị giác của mèo đen nhìn rõ ràng tình hình trong phòng.

Lúc đầu tưởng đây là một vở bi kịch khá hay, chỉ không ngờ Tề Lượng lại tiến bộ thần tốc như thế, nhanh chóng nhận ra còn có bí mật khác.

Thật sự khiến Triệu Khách cảm thấy hơi bất ngờ.

Nghĩ đến đây, Triệu Khách hơi nhếch môi để lộ ra hàm răng trắng tinh gọn gàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm khóe môi, không biết hắn đang suy nghĩ điều gì nhưng trong mắt thoáng qua ánh sáng quỷ quyệt, chắc chắn không phải chuyện gì.

“Lôi Mẫu! Truy tìm được tung tích của bọn họ không?”

Triệu Khách đã dùng Phân hồn thuật với Lôi Mẫu, rót vào cơ thể một con quạ, để nàng giám sát tình hình xung quanh.

Thợ săn đã bày ra bẫy rập, chắc chắn sẽ không đi quá xa.

Vừa rồi con nhện to kia bò ra ngoài từ phía sau căn phòng, Lôi Mẫu đi theo ở giữa không trung, không biết bây giờ có tìm được đám người Bảo Vũ không.

“Bọn họ ở trong rừng cây sau núi.” Cũng không lâu lắm, Lôi Mẫu đã truyền đến tin tức.

“Hừ! Đến lúc rồi, cũng nên chơi trò chơi thôi.”

Triệu Khách nghe vậy bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể con mèo đen, nâng con mèo đen đến trước mặt mình, dường như vừa trải qua Phân hồn thuật khiến con mèo đen có vẻ mặt ủ mày chau, không thèm đáp lại lời hỏi thăm của Triệu Khách.

Thấy thế ánh mắt Triệu Khách tối tăm, lòng bàn tay đột nhiên nứt ra một cái mồm to, há mồm hút vào, mèo đen còn không kịp kêu thảm một tiếng, lập tức bị hút thành một đống mèo khô.

“Ọe… Khụ… Khụ khụ khục…”

“Mỗ mỗ, ngươi sao thế?” Bảo Vũ nghe được trong động có tiếng động bước nhanh vào trong, chỉ thấy thê tử đang ôm một bà lão ở trong lòng.

Đợi sau khi thấy một bãi máu đen trước mặt bà lão, sắc mặt Bảo Vũ thay đổi.

Bình Luận (0)
Comment