Thấy dường như hai người kia ngủ rất say, đôi mắt ti hí của Hắc bàn híp lại, sải bước đá một cái vào cửa phòng, “cạch” chỉ thấy cửa phòng bị đá văng ra, Hắc bàn lao vào trong.
Hắn ta bất chấp tất cả, giơ quả đấm lên đánh hai người ở trên giường một trận, “rầm rầm rầm” từng đấm vào thịt, cho dù cách một lớp chăn cũng có thể nghe được tiếng vang nặng nề buồn bực kia, cũng biết chắc chắn đánh không nhẹ.
Tề Lượng sải bước đi tới, kéo Hắc bàn lại nói: “Đừng đánh nữa, không phải đã nói tiên lễ hậu binh sao?”
“Ầy… Thật xin lỗi quên mất.”
Bị Tề Lượng nhắc nhở như vậy, Hắc bàn gãi đầu, lúc này mới nhớ đến kế hoạch ban đầu không phải như vậy.
Đôi mắt Tề Lượng nhìn bóng người trong chăn, không nhịn được cau mày tiến lên đẩy bọn họ, nói: “Này, đứng dậy đi.”
Đưa tay đẩy thấy hai người trên giường không hề đáp lại, thấy vậy Tề Lượng nhìn thoáng qua Hắc bàn, ý là người không ra tay quá nặng, đánh chết người chứ?
Hắc bàn lắc đầu, tuy hắn ta ra tay rất nặng nhưng không đạt đến trình độ đánh chết người, lúc này Hắc bàn đột nhiên cảm giác không bình thường, hắn ta đấm nhiều lần như vậy, sao hai người này không kêu lên một tiếng nào.
Thấy thế, Hắc bàn dứt khoát kéo chăn lên hai người, dựa vào ánh sáng ngoài cửa sổ cẩn thận nhìn lại, hai người ngạc nhiên, trên giường không phải người mà là hai người giả làm bằng rơm rạ, chỉ có điều còn đội tóc giả và mặc quần áo.
Vừa rồi trong phòng quá tối, hắn ta không nhìn rõ ràng.
“Mả mẹ nó, để bọn họ trốn thoát rồi!”
Hắc bàn thấy thế không nhịn được hơi xấu hổ, tốn nhiều sức lực như vậy, còn mới bốn vị sư huynh sư tỷ tọa trấn trong thôn đến đây, không ngờ người lại chạy mất.
Người chạy là chuyện nhỏ, nhưng cổ trên người bọn họ phải làm sao bây giờ?
Thuốc mà đám người Hắc bàn sử dụng chỉ có thể tạm thời ngăn chặn cổ trùng, thời gian qua lâu thuốc sẽ không có tác dụng với cổ trùng, chỉ có người hạ cổ mới biết được thuốc giải.
“Vậy chúng ta chia ra tìm xem, xem có thể tìm được thuốc giải hay không.”
Hắc bàn và Tề Lượng bàn bạc một chút, dự định chia ra đi tìm, xem có thể tìm được thuốc giải hay không.
Trong phòng không có nhiều đồ đạc, đơn giản cũng chỉ có một cái giường, mấy ngăn tủ, Tề Lượng thử bật đèn, kết quả bật mấy lần cũng không thấy đèn sáng, Tề Lượng lấy điện thoại ra, mở đèn pin để chiếu sáng.
Mở tủ quần áo xem thử, chỉ thấy trong ngăn tủ ngoại trừ quần áo cũ thì không có cái gì hết, có thể thấy cặp phu thê này sống rất khó khăn, phần lớn đều là quần áo cũ.
“A?”
Lúc này, Tề Lượng đột nhiên thấy một hộp trang sức, hộp trang sức được đặt ở góc trong cùng của ngăn tủ, không nhìn kỹ căn bản không thấy.
Tề Lượng đang muốn khom lưng lấy ra đột nhiên ngạc nhiên, chỉ thấy sau khi hắn ta khom lưng lại có một cái bóng đi tới sau lưng hắn ta, không biết từ khi nào lại có thêm một bóng người.
Trái tim Tề Lượng đột nhiên căng thẳng, nhanh chóng xoay người nhìn lên, không biết Hắc bàn đã đứng sau lưng hắn ta từ lúc nào.
“Phù… Bàn ca, ngươi suýt dọa chết ta!”
Thấy hóa ra là Hắc bàn, Tề Lượng không nhịn được thở phào một hơi, bình tĩnh thu lại thanh đoản đao ở trên tay mình vào trong sách tem.
“Sao thế, tìm được rồi à?”
Thấy Hắc bàn không nói lời nào, trong lòng Tề Lượng thấy hơi kỳ lạ, lại hỏi Hắc bàn.
“Phốc!”
Ngay vào lúc này, Hắc bàn đột nhiên nhào đến, trên tay cầm một con dao găm, đâm một dao vào bụng Tề Lượng, sau khi lưỡi dao đâm vào thịt, tay Hắc bàn không ngừng xoay chuôi đao tiếp tục mở rộng vết thương ra, máu tươi chảy dọc theo lưỡi dao phun tung tóe trên tay hắn ta, lập tức nhuộm đỏ mặt đất.
Sắc mặt Tề Lượng trắng bệch, đá một cái vào người Hắc bàn, đối mặt với sự sống chết, hắn ta không thể nương tay, một đã này rất mạnh, thật sự đạp bay Hắc bàn ra ngoài.
Cúi đầu nhìn vết thương của mình đã máu thịt be bét, cũng may một dao kia đâm vào bụng hắn ta, nếu ở trái tim, dù hắn ta có năng lực trị liệu cường đại cũng phải chết.
“Bàn ca, ngươi điên rồi!”
Tề Lượng ngẩng đầu lên thấy Hắc bàn bò dậy từ dưới đất như người không có việc gì, lại nhào về phía Tề Lượng, Tề Lượng đưa điện thoại lên soi.
Lúc này mới thấy vẻ mặt Hắc bàn rất kỳ quái, đôi mắt và cái miệng sắp vặn vẹo dính vào nhau, thịt mỡ trên mặt đều bị kéo căng thành từng cục, nếu không phải quần áo trên người, e rằng Tề Lượng không nhận ra đây là Hắc bàn.
Thấy Hắc bàn lao tới, Tề Lượng nghiêng người trốn một cái, “cạch” tủ quần áo sau lưng lập tức bị Hắc bàn đụng vỡ thành mảnh nhỏ.
Tề Lượng nắm bắt cơ hội, đá một chân vào đầu gối chân trái của hắn ta.
Hắc bàn khẽ cong bắp chân, lúc sắp ngã nhào xuống đất lại xuất hiện tình cảnh quỷ dị, chỉ thấy Hắc bàn nghiêng người ở giữa không trung, thật sự dừng lại.
Giống như động tác kinh điển nghiêng 45 độ của Jackson, dừng lại ở giữa không trung.
“Ồ!”
Lúc này, trong không khí có một sợi ánh sáng nhỏ bé đến mức không thể thấy được, khiến Tề Lượng chợt phát hiện điều gì đó, ngẩng đầu nhìn lên trực tiếp cảm thấy da đầu tê dại một trận.
Chỉ thấy xà nhà ở trên đỉnh đầu có một khuôn mặt quái dị đang theo dõi hắn ta từ trên cao.