Nhìn phương hướng của bọn họ, tám chín phần mười là đến Thiên Miêu trại, có lẽ Hắc bàn cũng phát hiện bình tương đậu cà vỏ kia có vấn đề, dẫn người đến đó tính sổ.
Điều khiến Triệu Khách nghi ngờ là, còn có bốn tên lão đầu nửa chết nửa sống đi theo bên cạnh bọn họ, là đi ngang qua? Hay là cứu binh?
Triệu Khách để xe taxi không nhanh không chậm đi theo sau, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào cạnh cửa xe, khẽ cau mày, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, trên khóe môi Triệu Khách lập tức xuất hiện một nụ cười quỷ quyệt.
“Các ngươi đã muốn báo thù, sao ta lại không giúp các ngươi một tay chứ.”
Nghĩ đến đây, Triệu Khách nói với tài xế: “Tăng tốc, vượt qua bọn họ.”
Tài xế taxi trúng Quỷ hoặc, sau khi nghe Triệu Khách nói vậy như nghe được thánh chỉ, cũng không quan tâm có vượt tốc độ không, đạp một chân xuống chân ga.
Chỉ thấy xe taxi nhanh chóng lao đi trên đường, đuổi kịp một đoàn người Hắc bàn, Triệu Khách dựa vào ghế ngồi chỉ để lộ ra nửa cái đầu, Hoàng kim đồng lướt qua trên người Tề Lượng, trong chớp mắt đã chạy qua.
“Ô…”
Lúc này, Tề Lượng ngồi trên xe gắn máy đột nhiên thấy lạnh cả người.
“Thế nào? Lạnh à?” Hắc bàn phát hiện Tề Lượng không đúng lắm, mở miệng dò hỏi, đồng thời bật lò sưởi ở ghế sau.
“Không có… Không có việc gì.”
Tề Lượng quay đầu nhìn quanh, trong lòng không nhịn được thấy kỳ quái, ngay trong nháy mắt vừa rồi hắn ta có cảm giác bị nhìn trộm.
Loại cảm giác này khiến Tề Lượng thấy mất tự nhiên, dường như có người đang nhìn trộm mình vậy, không còn giữ được bí mật gì nữa.
Nhưng nhìn lên bóng cây nhanh chóng lướt qua xung quanh, đây là đường cao tốc, sao lại có người nhìn trộm hắn ta?
Nghĩ đến đây, Tề Lượng cảm thấy có lẽ gần đây mình căng thẳng thái quá, bị gió thổi qua lại xuất hiện ảo giác.
“Ong…”
Xe taxi chậm rãi dừng lại ở Thiên Miêu trại, Triệu Khách đẩy cửa xe ra, cất bước đi ra ngoài.
Nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 1 giờ 43 phút sáng, đến nhanh hơn dự tính ít nhất nửa tiếng.
Cả đoạn đường này, tốc độ của xe taxi gần như đã đến mức 170km/h, trên đường cao tốc giới hạn tốc độ 100km/h, không biết đã bị chụp lại bao nhiêu lần.
Triệu Khách vẫn dùng tấm che nắng ở trên xe để che giấu tầm mắt, không muốn bị camera chụp được, phải biết rằng bây giờ ở đâu cũng có hệ thống giám sát.
Dựa theo lời của Lôi Khoa để nói, với trang bị hiện tại, nếu thật sự sử dụng tài nguyên đi thăm dò, không có gì không điều tra được.
Thậm chí có thể thông qua một bức hình ngược dòng tìm hiểu cuộc sống của người này trong mấy tuần.
Vì vậy, ở trong hiện thực, dù là gây án hay đi đường, Triệu Khách luôn có thể tránh sẽ tránh camera.
Hiện tại trong Thiên Miêu trại đèn đuốc sáng trưng, nhưng trên cơ bản đã không có người đi đường, chỉ có mấy tiếng chó sủa đằng xa quanh quẩn ở trong Thiên Miêu trại.
Triệu Khách cũng không mua vé, tìm một chỗ không có ai hai ba lần đã bò lên tường vây nhảy qua, trong đêm bóng dáng Triệu Khách nhanh như quỷ mị, dựa theo ký ức tìm kiếm chỗ kia.
Chẳng mấy chốc đã tìm được nhà Bảo Vũ.
Khác với những căn nhà nông khác ở trong khu danh lam thắng cảnh, lúc này rõ ràng nhà Bảo Vũ hơi tối đến quá đáng, Triệu Khách leo tường bò ra sau.
Hoàng kim đồng trên mắt trái lóe lên, Triệu Khách đã kích hoạt năng lực nhìn rõ, sau khi quan sát trái phải trên dưới một vòng, sải bước đi đến căn phòng của phu thê Bảo Vũ.
Ánh mắt nhìn xuyên qua khe cửa, nhìn thoáng qua bên trong, trên cái giường trong căn phòng tối đen như mực có hai bóng người đang nằm, dáng vẻ như đã ngủ say, Triệu Khách thấy thế đang định ra tay.
Ánh mắt nhìn thoáng qua bên cạnh, đợi sau khi nhìn thấy thứ ở trong góc phòng, Triệu Khách hít một hơi khí lạnh, trong lòng đột nhiên căng thẳng, nhanh chóng thu lại bàn tay trên tay nắm cửa.
“Ong! Rắc rắc rắc.”
Cửa phòng bằng gỗ nhẹ nhàng mở ra một cái khe, tiếng động không lớn, nhưng trong đêm yên lặng lại đến mức rất chói tai.
Hắc bàn thò đầu vào từ sau cánh cửa, đôi mắt nhìn thoáng qua xung quanh, vẫy tay nói: “Vào đi!”
Nói xong lời này, Hắc bàn sải bước đi lên trước, lúc này một bàn tay kéo lại góc áo Hắc bàn, Hắc bàn quay đầu nhìn về phía Tề Lượng nói: “Sao thế?”
Ánh mắt Tề Lượng nhìn thoáng qua sau lưng Hắc bàn một cái, nhăn nhó nói: “Cái đó… Ngươi xác định đợi chút nữa làm ra tiếng động như vậy, sẽ không ảnh hưởng đến du khách khác sao??”
“Nói nhảm, lúc đến ta đã bày Mê tung trận ở xung quanh, lại đốt An hồn hương, ngươi nghe đi, bây giờ những con chó cỏ này còn ngủ say hơn lợn chết!”
“Ồ!”
Tề Lượng như có điều suy nghĩ gật đầu, cẩn thận đi theo Hắc bàn vào trong, hai người đi vào nhà bếp trước tiên, nhìn ba cái vạc dưa muối này Tề Lượng theo bản năng nghĩ đến một số chuyện không tốt, vô thức lùi lại một bước.
Hắc bàn không kiêng dè những điều đó, tiến lên đá một cái, lúc nhìn vào phát hiện nhuyễn trùng trong vạc đã biến mất không thấy gì nữa.
“Đi, đến phòng ngủ!”
Thấy thế, trong lòng Hắc bàn đột nhiên nặng nề, nói thầm: “Đừng để bọn họ trốn thoát.”
Lúc này Hắc bàn lôi kéo Tề Lượng sải bước đi đến phòng của đám người Bảo Vũ, nhìn qua khe hở cánh cửa, mơ hồ thấy trên giường có hai bóng người.