Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 269 - Chương 269. Tình Cờ Gặp Gỡ

Chương 269. Tình cờ gặp gỡ Chương 269. Tình cờ gặp gỡ

Thấy hàng chữ bằng máu này, trong lòng Tề Lượng lại thấy lạnh lẽo, mặc dù đã trải qua ba không gian khủng bố, nhưng mỗi lần nhìn thấy nhắc nhở này đều có cảm giác rất không thoải mái.

Hắn ta không thích thế giới kia, ngươi lừa ta gạt, lợi ích trên hết, cho dù có thể lấy được lực lượng khiến người ta không thể tưởng tượng được từ bên trong, nhưng nếu có lựa chọn hắn ta thật sự không muốn vào trong thế giới đó mạo hiểm.

“Tiểu Lượng, sao thế? Chỗ nào không thoải mái?”

Lúc này Hắc bàn đi vào nhà vệ sinh, thấy vẻ mặt lo lắng không yên của Tề Lượng, còn tưởng là cổ trùng tái phát.

“Không sao.”

Lúc Tề Lượng nói lời này còn không quên quay sang nhìn tấm gương, phát hiện hàng chữ trên gương đã biến mất không thấy.

“Đi thôi, đêm nay chúng ta trực đảo hoàng long, nhân lúc ban đêm gió lớn giải quyết luôn cặp phu phụ kia.”

“A!”

Tề Lượng nghe vậy vẻ mặt lập tức thay đổi, trên mặt nghiêm nghị lôi kéo cánh tay Hắc bàn, nghiêm túc nói: “Ta cảnh cáo ngươi, đây là xã hội pháp trị, chúng ta cũng không thể…”

“Đi đi đi, ngươi cho rằng ta là người bụng dạ ác động như tên khốn kia sao? Chúng ta tiên lễ hậu binh, nếu bọn họ không chịu cho thuốc giải, chúng ta cứ cứng rắn cướp, tứ sư tỷ hiểu rõ cổ thuật kia, đến lúc đó nàng ra mặt giải quyết phu phụ kia, bớt để bọn họ hại người, chúng ta là vì trừ hại cho dân.”

Tuy không biết tên khốn trong miệng Hắc bàn là ai, nhưng luôn bị Hắc bàn nhắc đến, lúc nhắc đến còn nghiến răng.

Nhưng đã biết Hắc bàn không giết người, trong lòng Tề Lượng cũng bình tĩnh hơn.

Nhưng ngay sau đó lại căng thẳng nói: “Cái đó… Có phải bốn vị sư huynh sư tỷ kia không cần đi không?”

Nói thật, lúc ấy thấy bốn người mỗi người lái một chiếc Harley lớn, Tề Lượng thật sự cảm thấy cao nhân đã tới, kết quả nhìn lên suýt nữa khiến Tề Lượng cảm thấy sụp đổ.

Bốn lão nhân tóc trắng già nua, một người mù một mắt, một người dáng vẻ bệnh tật, còn có một người già không tưởng nổi, trông vị tứ sư tỷ kia rất yếu đuối.

Thật sự đưa bốn vị này theo, Tề Lượng nghĩ một lúc đã cảm thấy không nỡ, huống chi làm chuyện này, chẳng may xảy ra chuyện gì không hay, hắn ta cũng không tiện ăn nói.

“Thôi đi, nhìn ngươi sợ kìa, bốn vị sư huynh sư tỷ chỉ đến đưa trang bị cho ta, bọn họ phụ trách tọa trấn hậu phương, không dễ dàng ra tay như vậy đâu.”

Hắc bàn vỗ vai Tề Lượng, để hắn ta yên tâm lại.

Nghe xong, hóa ra chỉ tọa trấn hậu phương, Tề Lượng cũng thấy yên tâm cùng Hắc bàn rời khỏi phòng vệ sinh, đồng thời vặn hỏi: “Đúng rồi, ngươi nói đưa trang bị là trang bị gì?”

“Ha ha, đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Hắc bàn mỉm cười thần bí, thừa nước đục thả câu không tiết lộ cho Tề Lượng.

Cả đám thu dọn đồ đạc xong đã thấy Hắc bàn lái chiếc Harley của đại sư huynh, còn đại sư huynh thì đi theo lão nhị, tuy bây giờ trời đã sắp đến đêm khuya nhưng cũng là thời điểm ra tay tốt nhất, hắn ta đưa Tề Lượng đến thẳng Thiên Miêu trại.

“Ong ong…”

Một đám xe gắn máy vừa đi không bao lâu, đã thấy Triệu Khách đi ra từ ngã rẽ, trên tay cầm một cái đĩa nhỏ, bên trong đặt một miếng bánh kem đen sì lại tản ra mùi hương chocolate rất ngọt ngào.

“Là hắn!”

Thấy bóng lưng Tề Lượng, trong lòng Triệu Khách thấy hơi bất ngờ.

Nhắc đến cũng trùng hợp, Triệu Khách vừa rời khỏi tiệm bánh ngọt không bao lâu, từ xa đã nghe tiếng Hắc bàn, vốn muốn xem thử tên này thế nào, không ngờ nhìn thấy bóng dáng người quen.

“Hừ, đạo sĩ giả tạo lại thêm kẻ ba phải, đúng là xứng đôi.”

Lúc Triệu Khách nói lời này tay cũng không dừng lại, há miệng ăn một miếng bánh kem dung nham thật to, cắn ra lớp bánh kem mềm mại, nước sốt chocolate đậm đặc lập tức chảy ra như là dung nham.

Trong hương thơm chocolate như còn mang theo một hương vị đặc biệt nào đó, là hương thơm do Triệu Khách dùng quả hạch và đậu phộng điều chế ra.

Đứng rất xa cũng có thể ngửi được.

Chỉ là Triệu Khách ăn vào trong miệng cũng không hưởng thụ được cảm giác thơm ngon như tơ lụa kia, vì lúc này vị giác của hắn đang bị Lôi Mẫu chiếm lấy.

Hai ba miếng ăn hết cái bánh kem dung nham trên tay, tiện tay ném đĩa đi, Triệu Khách vỗ vụn bánh còn sót lại trên tay, vung tay gọi một chiếc xe taxi.

“Đi đâu?”

Thấy Triệu Khách ngồi lên xe, tài xế cũng không quay đầu lại hỏi.

“Thiên Miêu trại.”

“A??”

Tài xế taxi nghe vậy ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía Triệu Khách nói: “Ta sắp giao ban rồi, ngươi đi xuống đi.”

Nói đùa gì đó, bây giờ đã một giờ, lái xe từ Khải Lý đến Thiên Miêu trại, đi đường cao tốc cũng tốn một tiếng.

Đến bên kia đã là hai ba giờ sáng, đêm nay hắn ta đừng nghĩ nghỉ ngơi nữa.

Triệu Khách nghe vậy hơi nhướn mày gật đầu, đột nhiên một phát túm tóc tài xế.

Kéo mặt hắn ta đến trước mặt mình, không nhịn được nhìn chằm chằm vào mắt tài xế, lạnh lùng nói: “Lái xe!”

Lúc nói chuyện, Triệu Khách đã phát động Quỷ hoặc, sau khi thấy tài xế taxi chết lặng gật đầu, Triệu Khách mất kiên nhẫn đẩy đầu hắn ta ra.

Lấy khăn ra, Triệu Khách lạnh lùng nghiêm mặt, lau sạch sẽ mấy sợi tóc và dầu mỡ dính đầy trên tay.

Không biết vì sao thấy Tề Lượng và Hắc bàn đi với nhau, trong lòng Triệu Khách thấy khó chịu.

Bình Luận (0)
Comment