Chỉ thấy vị sư phụ này chạy lên trước, dò hỏi: “Tiểu ca, ta thấy cách làm điểm tâm của ngươi rất quen mắt, có phải ngươi từng ở lại Bồ Nguyên lâu Quảng Châu không.”
“Bồ Nguyên lâu…”
Triệu Khách suy nghĩ cái tên này, không nhịn được nhếch môi cười, lắc đầu nói: “Chưa từng đến đó.”
Sau khi nghe Triệu Khách nói vậy, vị sư phụ kia không nhịn được hơi thất vọng, nhưng lúc này chỉ nghe Triệu Khách tiếp tục nói: “Nhưng lão bản mở tiệm là sư huynh của ta, Tống Bồ Nguyên!”
Chỉ nghe Triệu Khách nói xong lời này, cũng không đợi sư phụ lấy lại tinh thần, chớp mắt đã biến mất ở trên đường phố.
“Sư huynh, sư tỷ, ta trịnh trọng giới thiệu với các ngươi, vị này là Tề Lượng, mọi người cứ gọi hắn Tề Lượng là được, đây là một thằng nhóc chân thành nhiệt tình, phải làm phiền chư vị sư huynh sư tỷ giải quyết chuyện lần này.”
Hắc bàn nói xong, lại nói với Tề Lượng: “Bốn vị này sư huynh sư tỷ của ta, là đội gõ nhạc cụ nổi tiếng mười dặm tám thôn, chuyện lần này có được hay không đều phải dựa vào bọn họ.”
Hắc bàn nhiệt tình giơ chén rượu trên tay lên, lần lượt mời rượu mấy người này.
Tề Lượng cũng chỉ có thể nghiến răng giơ chén rượu trên tay lên, cùng Hắc bàn gọi sư huynh sư tỷ.
“Ôi chao, đứa nhỏ này thật tuấn tú, ngồi xuống đi.”
Chỉ thấy vị lão thái đầu đã bạc ngồi bên cạnh Tề Lượng cong môi cười với Tề Lượng, răng đã rơi mất hai ba cái, bàn tay khô gầy còn không quên bóp mông Tề Lượng một cái.
Lão thái nói xong còn không quên trợn mắt liếc nhìn Hắc bàn, bĩu môi nói: “Đường bàn tử, ngươi phải giảm cân đi, ra ngoài cũng không thấy xấu hổ nói ngươi là người trong đội gõ nhạc cụ Lý thôn chúng ta.”
Hắc bàn tên thật họ Đường, tên Long.
Chỉ là lúc nhập môn, sư phụ cảm thấy chữ Long quá lớn sợ mệnh Hắc bàn không tốt không chống đỡ được, đổi tên thành Đường Tam.
Nhưng mấy vị sư huynh sư tỷ này cũng được coi là nhìn Hắc bàn lớn lên, đều gọi hắn ta là Đường bàn tử.
“Tiểu sư muội, ngươi đừng chỉ sờ mông người ta, việc chính quan trọng hơn, xem đứa nhỏ này thế nào trước đó.”
Lão đầu ngồi bên cạnh khoảng hơn bảy mươi tuổi, trên khuôn mặt gầy gò nổi đốm đồi mồi, ria mép đã bạc trắng, lại mặc áo khoác da rộng, trên cái đầu bóng loáng chỉ còn lại vài cọng tóc.
Trong bốn người này, hắn ta là người lớn tuổi nhất cũng là đại sư huynh.
Lúc nói lời này, đại sư huynh vẫn không quên quay sang nhìn Hắc bàn, cau có nói: “Đường bàn tử, ngươi thật sự nên giảm cân, ngươi xem Liêu Thu kìa, đây đúng là một nhân tài, cô nương mười dặm tám thôn đều thích hắn.”
Vừa nghe đến cái tên Liêu Thu này, nụ cười trên mặt Hắc bàn lập tức biến mất một nửa, bĩu môi một cái nói: “Hừ, nếu phụ thân ta cũng có tiền như phụ thân hắn, cô nương mười dặm tám thôn cũng thích ta.”
“Bớt lắm mồm! Sư phụ bảo ngươi đi ra ngoài mới bao lâu, ngươi đã gây ra họa lớn, xem đến lúc quay về sẽ dạy dỗ ngươi thế nào.”
Người nói chuyện là một vị lão nhân khác, đứng hàng thứ ba trong số bốn vị sư huynh đệ.
Thoạt nhìn cũng là bảy mươi có lẻ, nhưng thật sự là người có tuổi tác nhỏ nhất trong số bốn vị lão nhân, chỉ là mắt trái đã mù, trên cơ bản tương đương với tàn phế.
Vị còn lại không nói lời nào chỉ nằm trên ghế, trên cái kệ bên cạnh còn treo nửa túi truyền nước, thoạt nhìn sắc mặt không tốt lắm, có vẻ bệnh tật, đó là nhị sư huynh.
Lúc này, lão thái sờ mạch đập của Tề Lượng, mở miệng nói: “Tạm ổn, hắn ăn ít, cộng thêm có thuốc kiềm chế, trong chốc lát không có vấn đề gì.”
Chỉ nghe lão thái nói xong, không nhịn được lại véo Tề Lượng hai cái: “Ôi chao, căn cốt của chàng trai này rất tốt, có bạn gái chưa, nhà ta có đứa tôn nữ năm nay 20.”
“Không cần, không cần…”
Tề Lượng bị lão thái hỏi đau cả đầu, trên dưới cả người đều thấy mất tự nhiên, luôn cảm thấy lão thân sờ soạng ở trên người mình, cứ như đang lợi dụng mình vậy.
Nhìn bốn vị lão nhân tóc trắng xóa trước mặt, Tề Lượng thật sự nghi ngờ, chỉ dựa vào bọn họ thật sự có thể giúp một tay sao?
Nhân lúc rảnh rỗi, Tề Lượng lặng lẽ hỏi Hắc bàn: “Đúng rồi, Bàn ca, cái gì là đội gõ nhạc cụ?
Hắc bàn khẽ nói: “Là nhà ai có người chết, sẽ đến nhà người đó thổi kèn.”
“Ồ! Ta đến nhà vệ sinh.”
Tề Lượng gật đầu, đứng lên đi đến nhà vệ sinh ở bên ngoài, trong lòng đang đánh trống, nghĩ có nên nhân cơ hội này nhanh chóng chuồn đi hay không.
Nhưng nghĩ lại nếu mình chạy trốn, để Hắc bàn mang theo bốn người già, yếu, bệnh, tàn này đến cửa tính sổ, chẳng may xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ, hơn nữa hắn ta cũng không rõ, vì sao Hắc bàn lại mời bốn người già cả này đến.
Tề Lượng suy nghĩ lung tung đi vào nhà vệ sinh của khách sạn, mở vòi nước, dùng nước lạnh rửa mặt một lần, sau khi cảm thấy mình tỉnh táo hơn nhiều mới ngẩng đầu lên, ánh mắt Tề Lượng cứng đờ, không nhịn được rùng mình một cái, trong nháy mắt cả người đều tỉnh táo hơn nhiều.
Chỉ thấy trên cái gương trước mặt dần hiện ra một hàng chữ quỷ dị.
Hàng chữ đỏ tươi bằng máu ở trên gương ngoằn ngoèo như bảy tám bàn tay nhi đồng vẽ bậy, từ trong ra ngoài đều có vẻ tà khí.
“Kiện hàng của ngươi sẽ đến vào ba ngày sau.”