Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 276 - Chương 276. Sụp Đổ (2)

Chương 276. Sụp đổ (2) Chương 276. Sụp đổ (2)

Tề Lượng chỉ có thể dự định trước tiên bắt lấy một sợi, lại bắt lấy một sợi khác, trong tích tắc ngắn ngủi, trong lòng Tề Lượng như gương sáng, sau khi suy nghĩ xong đã nhanh chóng đưa ra phán đoán.

Lao một bước lên trước đưa tay nắm lấy dây thừng, chỉ là tay của hắn ta vừa nắm lấy đầu dây bên thê tử Bảo Vũ, con quạ đen trên chạc cây lại đột nhiên mổ mạnh một cái.

Dây thừng “soạt” một tiếng bị đứt ra.

Dưới sự lôi kéo của lực quán tính, Tề Lượng cũng suýt nữa ngã xuống theo, ánh mắt nhìn đến bóng dáng già cả kia đang nhanh chóng thu nhỏ trước mắt, trong chớp mắt đã rơi xuống vực sâu, Tề Lượng choáng váng.

Bình tĩnh lại một chút, Tề Lượng kéo thê tử Bảo Vũ lên, thấy người vẫn đang hôn mê, trước tiên cởi dây thừng ra, bàn tay hiện ra Thánh quang nhẹ nhàng đặt gần ngực nữ nhân, muốn giúp nàng hít thở bình thường.

“Tẩu tử, ngươi tỉnh đi.”

Tề Lượng nhẹ nhàng gọi, thê tử Bảo Vũ cảm giác trước ngực có một dòng nước nóng chảy qua, từ từ mở mắt ra.

Thấy người đã tỉnh lại, ánh mắt Tề Lượng lập tức sáng ngời, lúc đang muốn nói chuyện, thê tử Bảo Vũ đột nhiên đá một cái vào ngực Tề Lượng, đạp Tề Lượng ngã trên mặt đất.

Nữ nhân tóc tai rối bù như bị điên, nhào đến trước người Tề Lượng vừa cào vừa cấu, há mồm cắn mạnh vào cánh tay Tề Lượng, dòng máu chảy dọc theo cánh tay Tề Lượng, nhuộm khuôn mặt nữ nhân thành màu đỏ.

“Tẩu tử… Không phải ta, không phải… Đừng đánh nữa!”

Tề Lượng cũng không đánh trả, hai tay ôm mặt, dù sao chỉ cần không đánh chết hắn ta, dùng Thánh quang lướt qua thương thế của hắn ta, có thể khôi phục trong chớp mắt.

Sau khi nữ nhân đánh một trận để trút giận, cũng dứt khoát không đánh nữa, đứng lên đi đến bên cạnh xác Bảo Vũ.

“Tẩu tử, không…”

Tề Lượng thấy nữ nhân đã bình tĩnh lại muốn mở miệng giải thích, nhưng vừa nói ra đã thấy nữ nhân quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Tề Lượng, dùng giọng nói gần như cuồng loạn hét to: “Ta nguyền rủa ngươi, nguyền rủa người ngươi yêu nhất sẽ chết trước mặt ngươi, ngươi lại không cứu được nàng. Ta nguyền rủa ngươi, nguyền rủa bằng hữu của ngươi sẽ chết vì ngươi, từng người chết thê thảm. Ta nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi sẽ sống đến cuối đời, không có con nối dõi, không có người thân, lẻ loi hiu quạnh chết ở đầu đường!”

Sự căm hận của nữ nhân khiến Tề Lượng cảm thấy lạnh buốt, ánh mắt oán hận của đối phương khiến Tề Lượng cảm thấy sợ hãi.

Hắn ta há hốc mồm muốn nói chuyện, từ đầu đến cuối chuyện này không liên quan đến hắn ta, Bảo Vũ vì cứu bọn họ mới tự sát, hắn ta không giết người.

Nhưng cuối cùng Tề Lượng không tiếp tục nói nữa, bởi vì hắn ta biết có giải thích nữa cũng chỉ phí công.

Lúc này, Tề Lượng hơi nghi ngờ mình có làm sai hay không.

“Ầm ầm…”

Bầu trời âm trầm, một tiếng sấm nổ vang, hình như trời sắp mưa to.

Lúc này Tề Lượng ngẩng đầu nhìn lên, đồng thời nắm chặt hai tay, hét to: “Đừng!”

Chỉ thấy nữ nhân ôm xác Bảo Vũ thả người nhảy lên, nhảy xuống từ trên đài ngắm cảnh.

Thấy thế, Tề Lượng lại ngã bệt xuống đất, hai tay ôm đầu, đập mạnh vào đầu mình, khẽ lẩm bẩm: “Vì sao… Vì sao, chẳng lẽ ta sai rồi sao?”

“Đúng, là ngươi sai!”

Một giọng nói như rất quen thuộc khiến Tề Lượng chậm rãi quay đầu lại, đợi đến khi thấy trong bóng tối có một đốm lửa lúc ẩn lúc hiện, cẩn thận nhìn lên chỉ thấy Triệu Khách cầm một tẩu thuốc đang ngồi ở trong lương đình.

Lúc thấy khuôn mặt quen thuộc lại là người đã từng cứu mình, Tề Lượng vô thức cảm thấy có ánh sáng hy vọng.

“Ngươi…”

Nhưng chẳng mấy chốc Tề Lượng đột nhiên cảm giác hơi không đúng, nghĩ tới tờ giấy kia và những chuyện vừa xảy ra.

Tề Lượng không phải người ngu, xâu chuỗi những chuyện này lại với nhau, lại nhìn Triệu Khách xuất hiện trước mặt.

Sắc mặt hắn ta lập tức trắng bệch, cơ thể lảo đảo, lung lay sắp đổ, lúc này hắn ta càng tuyệt vọng hơn trước đó.

“Vì sao!”

Tề Lượng nuốt một ngụm nước bọt, hắn ta không tin những chuyện này có liên quan đến Triệu Khách.

Bóng dáng chật vật chậm rãi đi đến đình nghỉ mát, hai tay chống lên bàn đá, đôi mắt đánh giá Triệu Khách từ trên xuống dưới, vặn hỏi vì sao Triệu Khách phải làm như vậy.

Trong lòng hắn ta, người trước mắt là ân nhân mà cả đời này hắn ta không quên được.

“Cạch cạch!”

Nhẹ nhàng gõ ống thuốc vào trên bàn, sau khi gõ rơi tàn thuốc ở bên trong, chỉ thấy Triệu Khách thu lại tẩu thuốc đứng lên, duỗi lưng một cái rồi nhìn khuôn mặt đầy hoảng sợ của Tề Lượng.

Triệu Khách gật đầu: “Ngươi nói vì sao? Ta nói cho ngươi biết, bởi vì…”

Đột nhiên, chỉ thấy Triệu Khách đưa tay túm lấy tóc Tề Lượng, đập mạnh đầu hắn ta vào trụ xi măng bên đình nghỉ mát, giọng nói trầm thấp nói bên tai Tề Lượng: “Bởi vì… Ta chán ghét kẻ ba phải!”

“Bởi vì… Ta chán ghét kẻ ba phải như ngươi!”

Tay Triệu Khách chộp lấy đầu của Tề Lượng, ấn mặt hắn ta lên cột xi măng lạnh băng, dùng sức xoay tay, chỉ thấy trên cột xi măng trắng nõn lập tức xuất hiện vết máu loang lổ.

Triệu Khách đấm một cú mạnh vào xương sườn Tề Lượng, nghiêm nghị nói: “Có phải ngươi bị ngu không, hay là không có não, để ngươi cõng xác chết, ngươi lại cõng thật, ngươi biết trên này có bao nhiêu camera giám sát không, bị quay được, ngươi có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch!”

Bình Luận (0)
Comment