Triệu Khách nói xong nhấc đầu Tề Lượng lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn vào mắt hắn ta: “Ta nhớ lần trước ta từng nói với ngươi, lần sau đừng để ta gặp được kẻ ba phải như ngươi, đã lâu vậy rồi, sao ngươi không tiến bộ một chút nào, vẫn tệ như vậy!”
Mũi Tề Lượng đã lõm vào một vết, trên môi đã nứt ra một vết rách: “Bảo Vũ đã chết, ta không muốn hắn chết vô ích.”
“Ầm ầm!!”
Một tiếng sấm khiến rừng núi chấn động, một đạo lôi quang đánh xuống, chiếu sáng cả vòm trời, “lộp bộp…” giọt mưa rơi lớn như hạt đậu đánh vào lá cây, trong nháy mắt mưa to đã trút xuống từ trên không trung.
Triệu Khách lạnh nhạt nhìn chằm chằm người trước mắt, nhìn đôi mắt đáng thương lại ngây thơ, tâm thần Triệu Khách xuất hiện sự dao động.
Hình ảnh đen trắng trào ra trong trí nhớ.
Toàn bộ thế giới như một màu đen kịt, cánh cửa lớn một trại trẻ mồ côi mở ra, hắn bị đẩy vào một cách vô tình, từng đôi mắt lạnh lùng như từng con sói đói nhào tới, cướp đi tất cả mọi thứ của hắn, dù là quần áo hay giày của hắn, hắn bị xô đẩy vào góc tường, ăn cơm thừa như đồ ăn cho heo.
Có một lần bị sốt đến sắp chết, bị ném vào trong vũng bùn không thấy ánh sáng, nhưng Triệu Khách vĩnh viễn không bao giờ quên trong vũng bùn vừa thối vừa bẩn kia, hắn đã thấy sắc thái duy nhất trên thế giới này.
Bàn tay khô gầy ôm mình vào trong ngực, dùng nhiệt độ cơ thể để giúp hắn chịu đựng qua một đêm gian nan nhất, Triệu Khách nhớ kỹ trong ánh mắt nàng luôn mang theo sự thương hại, kiên cường, còn có sự thiện lương và quật cường mà Triệu Khách chán ghét nhất.
Biểu cảm trên khuôn mặt trước mặt giống như đúc, khiến Triệu Khách càng nhìn càng cảm giác không kìm nén được cơn giận trong lòng, đấm một quyền vào trên mặt Tề Lượng.
“Ngu xuẩn! Chẳng lẽ trong những tên lòng dạ sói đói trong không gian khủng bố chưa để ngươi nhìn đủ sao? Ngươi quên ngày đó ngươi mở ra vạc dưa muối, đã thấy xác chết đầm đìa máu đó sao? Hay là ngươi đã quên, nữ hài tên Trần Tĩnh kia bị ngươi đẩy xuống đất lở như thế nào? Những cổ trùng trên người ngươi là từ đâu ra? Ngươi còn muốn cứu bọn họ? Thậm chí không tiếc mạo hiểm bản thân biến thành tội phạm giết người bị truy nã? Tỉnh lại đi, thế giới này không cần thánh nhân, không cần những anh hùng vĩ đại đó, thế nhân có tội, lòng người tham lam, bọn họ không đáng để ngươi trả giá như vậy, ngươi hiểu không?”
Lúc Triệu Khách nói ra câu cuối cùng, giọng nói đã gần như gào thét, thấy Tề Lượng lại không trả lời mình, Triệu Khách vung nắm đấm không ngừng đập vào mặt Tề Lượng, một đấm tiếp một đấm.
“Nói chuyện đi, có phải không biết nói chuyện không, nói chuyện cho ta!”
Chỉ thấy mặt Tề Lượng bị Triệu Khách đánh đến mặt mũi bầm dập, cho đến khi Triệu Khách vung tay ném hắn ta xuống đất, mới co người lại che mặt mình.
Quanh hốc mắt hắn ta hiện ra một lớp bầm tím, cố gắng mở to mắt nhìn về phía Triệu Khách, khẽ nói: “Ta không nói lời nào là vì ta không phủ nhận lời ngươi nói, nhưng… Nhưng ta tin tưởng trong lòng người khác chắc chắn sẽ có một chút ánh sáng như thế, cũng như ngươi vậy.”
“Ta!” Triệu Khách híp mắt lại.
Tề Lượng thở sâu dùng sức giãy giụa đứng dậy từ dưới đất, nhìn về phía Triệu Khách nói: “Ít nhất ta tin tưởng ngươi đã từng là người tốt.”
“Đơn giản vì ta đã cứu ngươi?”
Triệu Khách hơi nhếch môi, chờ Tề Lượng gật đầu đồng ý, hắn không chỉ muốn Tề Lượng cảm thấy đau khổ trên thể xác, mà phải cả trên tâm lý, từng bước một làm tan rã suy nghĩ buồn cười kia.
“Không!”
Chỉ là ngoài ý muốn, ánh mắt Tề Lượng trở nên kiên định, cơ thể chống chất vết thương đứng trước mặt Triệu Khách, dáng vẻ có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, nhưng đứng ở nơi đó lại khiến người ta cảm thấy hắn ta kiên cường như một tảng đá.
“Ngươi nói đúng, lòng người hay thay đổi, xã hội phức tạp, ta đã thấy rất nhiều trong không gian khủng bố, không chịu nổi sự thật trước mắt nhưng ngươi không để ý đến, cho dù là những ác ma giết người không chớp mắt kia, sâu trong lòng cũng có ánh sáng thuộc về hắn.”
Tề Lượng đứng thẳng người, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách nói: “Ngươi nói thế nhân đều có tội, không bằng nói thế nhân đều có lỗi, vì thánh nhân chỉ tồn tại ở trong sách vở trong hiện thực không có thánh nhân chỉ có người bình thường, phạm lỗi là quá trình để chúng ta lớn lên, chỉ là có vài người càng làm càng sai, có vài người có thể lạc đường biết quay lại.”
“Hừ! Ý của ngươi là, ta là người càng làm càng sai? Ngươi dự định khuyên ta lạc đường biết quay lại?”
Lời nói của Tề Lượng khiến Triệu Khách không nhịn được hơi thất vọng, vốn tưởng là lý luận gì rất cao thâm, không ngờ cũng chỉ là lời nói nhảm này.
“Không!”
Tề Lượng kiên định lắc đầu.
“Ta không phải thánh nhân, cũng không thay đổi được suy nghĩ của người khác, nhưng ít ra ta có thể giữ vững ánh sáng trong lòng mình, ta tin tưởng ta có thể! Ít nhất ta phân biệt rõ cái gì là tốt đẹp đúng sai, cái gì là không thẹn với lương tâm!”
Trong ánh mắt Tề Lượng bùng lên lửa nóng, ánh sáng này được gọi là tín ngưỡng!
“Ngu xuẩn!”
Triệu Khách đánh một đấm về phía Triệu Khách, chỉ là Tề Lượng nghiêng người tránh một đấm này, đạp một chân vào ngực Triệu Khách.