Triệu Khách không ngờ Tề Lượng lại còn biết đánh trả, trong lúc vội vã không thể né tránh, bị Tề Lượng đá một cái văng ra, sau khi lăn một cái trên mặt đất, xoay tay ném đi, chỉ thấy một thanh phi đao đâm thẳng vào mặt Tề Lượng.
“Thần quang!”
Bóng dáng con tem màu vàng sáng lên sau lưng Tề Lượng, năng lực đặc thù của con tem “Tuẫn đạo giả” được kích hoạt.
Một ánh sáng màu vàng xuất hiện trên cánh tay Triệu Khách, hai tay quét lên trước, phi đao bắn ra đã giết đến trước mặt, hai ngón tay ngưng tụ ra kiếm ánh sáng đâm vào bụng Triệu Khách, đến lúc này Tề Lượng vẫn không định giết người, chỉ muốn khống chế Triệu Khách lại nói.
Chỉ là Tề Lượng căn bản không nghĩ đến, thực lực của Triệu Khách đã vượt qua hắn ta nhiều lắm.
“Nhật dạ tập sát!”
Trong lòng Triệu Khách khẽ động, kích hoạt năng lực đặc thù của “Nhật dạ hổ bí”, chỉ thấy trên người Triệu Khách bao trùm một lớp giáp kim loại.
Cho dù là trong đêm tối, áo giáp vẫn chói lọi, một tấm mặt nạ giống với Quỷ Võ giả đeo trên mặt Triệu Khách, hai tay mở ra, hai nắm đấm bắn ra từ ống tay áo.
Nắm đấm bên trái bị ngọn lửa bao trùm, ngọn lửa bùng lên, không khí bắt đầu vặn vẹo.
Nắm đấm bên phải thì như là hư vô, bên trong lại có từng đốm sáng.
Nhật chước, Dạ thứ, năng lực được thêm vào của Nhật dạ tập sát.
Ánh mắt khóa chặt trên người Tề Lượng, bóng dáng Triệu Khách gia tốc đến cực hạn trong mấy bước ngắn ngủi, nước mưa rơi trong không khí cũng bị đè ép vỡ vụn.
“Ong!”
Nhật chước trên tay trái đụng vào thanh kiếm do Thần quang ngưng tụ thành, tiếng vang chói tai the thé phát ra trong không khí, chỉ thấy Thần quang và hỏa diễm va chạm, trong chớp mắt đã bị nhiệt độ cao của Nhật chước nướng vỡ vụn, phương hướng của Triệu Khách vẫn khóa chặt ở trên người Tề Lượng.
“Ầm!”
Nắm đấm phải đâm một đao vào cổ họng Tề Lượng.
“Thánh quang thuẫn!”
Tề Lượng thấy thể đồng tử siết chặt, nhanh chóng kích hoạt một con tem khác.
Một mặt thuẫn hình thoi ngang trời xuất hiện ở trước mặt Tề Lượng, nhưng Hoàng kim đồng trên mắt trái Triệu Khách lóe lên một vòng tia sáng mạnh, phát động năng lực nhìn rõ, ánh mắt liếc nhìn một cái liền khóa chặt một chỗ trên lá chắn, nơi đó có một điểm sáng ảm đạm, là chỗ chịu lực yếu nhất của lá chắn.
“Ầm!”
Dạ thứ lóe lên, chỉ thấy mặt thuẫn trước mắt lập tức nổ tung như thủy tinh, ánh sáng lạnh bao trùm trước người Tề Lượng, dường như trong nháy mắt thế giới chỉ còn lại bóng tối.
“Xoẹt!”
Huyết dịch nóng hổi bắn tung tóe trên mặt Triệu Khách, máu tươi chảy xuống dọc theo Dạ thứ, trong chớp nhoáng này dường như toàn bộ thế giới đều trở nên yên tĩnh.
Dạ thứ đâm xuyên qua bả vai Tề Lượng, tuy chỉ có khoảng cách không đến 10m, nhưng lực trùng kích kinh khủng từ Triệu Khách đã kéo thân thể của hắn ta lên cao, lao ra ngoài đình nghỉ mát, cho đến khi Tề Lượng dính lên gốc cây kia.
Chỉ thấy khôi giáp trên người Triệu Khách đã bắt đầu tiêu tán rơi xuống, ánh sáng Dạ thứ biến mất, để Tề Lượng rơi mạnh xuống từ giữa không trung.
“Ầm ầm…”
Tiếng sấm buồn bực nặng nề gầm thét giữa không trung dường như đang lăn lộn, trong chốc lát kịch chiến vừa rồi, nó mới là âm thanh vang dội nhất trong thiên địa.
Mưa to rơi xuống trên người hai người, gió lạnh trên núi thổi qua, lạnh băng thấu xương khiến người ta cảm thấy cả người lạnh lẽo.
“Sư tử vồ thỏ cũng dùng hết sức! Ngươi không chỉ lòng dạ mềm yếu, ngay cả thủ đoạn cũng quá yếu ớt, ngươi không thích hợp làm người đưa thư, so với việc để ngươi chết trên tay người khác, hay là để ta tiễn ngươi một đoạn đường.”
Triệu Khách lấy ra dao găm từ trong sách tem, nhìn Tề Lượng đã nửa sống nửa chết ở trên mặt đất, Triệu Khách dự định tiễn hắn ta một đoạn, dù sao cũng tốt hơn chết trên tay người khác.
Chỉ là còn chưa chờ Triệu Khách có hành động, đột nhiên cách đó không xa có một luồng ánh sáng mạnh chiếu vào trên người Triệu Khách, theo đó là một tiếng xé gió, lông mày Triệu Khách trầm xuống, nhanh chóng nhảy đến trước mặt Tề Lượng.
“Ầm… Ầm!”
Cùng lúc thân thể Triệu Khách nhảy ra, chỉ thấy một chiếc xe gắn máy chạy như bay tới từ trong cơn mưa to, bánh sau đột nhiên bị khóa lại, ma sát xuống mặt đất phát ra tiếng động chói tai vù vù, vững vàng nằm ngang trước người Tề Lượng.
Đèn xe sáng lên, ánh sáng mạnh chiếu vào trên mặt Triệu Khách, Triệu Khách híp mắt, vung tay ném phi đao ra ngoài, đồng thời thân thể nhanh chóng lùi lại.
“Vèo!”
Tuy đôi mắt không nhìn thấy vật thể phía trước nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Triệu Khách phán đoán vị trí của đối phương, phi đao im hơi lặng tiếng cắt ra một quỹ tích ở trong nước mưa, đâm thẳng vào bóng người trên xe gắn máy.
“Cạch!”
Nhưng nói thì chậm mà xảy ra lại nhanh, một tiếng động như tiếng sấm, đèn xe chiếu xuống, thậm chí Triệu Khách có thể thấy trong không khí bị khuấy động ra sóng âm.
Dường như một cái lồng không thể nhìn thấy bắn nước mưa ra, bắn cả phi đao của Triệu Khách ra, sóng âm khuấy động xoay chuyển phương hướng, “ầm” một tiếng cắm vào gốc cây kia.
“Người đưa thư?”