Sóng âm đánh tới khiến trong lòng Triệu Khách căng thẳng, không kịp trốn tránh chỉ có thể kiên trì tiến lên đánh một trảo, chỉ thấy trong năm ngón tay sinh ra một loại lực lượng đặc biệt, dường như là một vòng xoáy cỡ nhỏ hút sóng âm trước mặt vào trong lòng bàn tay.
Tuy mới nhập môn Nhiếp nguyên thủ, nhưng nó không chỉ có thể thu lấy cảm xúc của con người để làm gia vị đồ ăn.
Quan trọng hơn là, môn thủ pháp này vốn được tạo ra từ Nhiếp hồn thủ của đạo gia Mao Sơn tông, âm hiểm bá đạo, có lực sát thương và lực phòng ngự cực cao.
Chỉ có điều sau khi trải qua cải tiến, uy lực không lớn như vậy nhưng lại nhiều hơn năng lực có thể thu lấy vạn vật.
Triệu Khách đồng thời đưa ra hai tay, sóng âm trước mắt bắt đầu vặn vẹo, trong chớp mắt đã bị Triệu Khách xoa thành một đoàn hình cầu không màu, nắm ở trong lòng bàn tay.
Phát hiện đoàn hình cầu này còn đang không ổn định vặn vẹo, bàn tay Triệu Khách nhẹ nhàng đẩy phía dưới, chỉ thấy hình cầu nổ tung, một luồng gió mạnh lấy dưới chân Triệu Khách làm trung tâm quét ra xung quanh.
“Công phu tốt, chàng trai, tuổi còn trẻ đã có thủ đoạn phi đao đăng phong tạo cực, không ngờ còn tinh thông chưởng pháp âm nhu của đạo gia, bội phục, chỉ là có thể tha cho người thì nên tha, cần gì phải đánh nhau đến chết sống.”
Đèn xe trước mặt dần tối tăm, lúc này Triệu Khách mới nhìn rõ ràng người trước mặt lại là một lão nhân, áo da màu đen, mái tóc bạc trắng, trên mặt đã đầy nếp nhăn và đốm đồi mồi, đã là dáng vẻ bảy mươi có lẻ.
Điều khiến Triệu Khách cảm thấy ngạc nhiên là, vũ khí đối phương sử dụng lại là một đôi chũm chọe lớn khoảng bàn tay.
Lúc Triệu Khách cảm thấy ngạc nhiên, cũng không biết trong lòng vị đại sư huynh này cũng hoảng hốt, vừa rồi phi đao suýt nữa lấy mạng già của hắn ta.
Về phần thủ pháp do đối phương thể hiện ra, hắn ta cũng chưa từng nghe thấy, chưa từng gặp, nhưng có thể nhận ra bên trong có bóng dáng chưởng pháp âm nhu của đạo gia.
Nếu đối thủ là một vị cao nhân thành danh đã lâu, có lẽ hắn ta còn hiểu được, nhưng người trẻ tuổi trước mắt trông chỉ hai lăm hai sáu, cùng tuổi với Hắc bàn, không ngờ lại có thủ đoạn tàn nhẫn bá đạo như thế.
“Hắc hắc, Cẩu ca, Quý Châu này thật nhỏ, lúc này mới qua mấy ngày đã gặp mặt rồi.”
Giọng nói quen thuộc khiến Triệu Khách cau mày, đôi mắt nhìn sang bên cạnh, hóa ra là Hắc bàn.
Trước đó Tề Lượng gọi điện muốn bọn họ đến đài ngắm cảnh, một đám người cũng không quan tâm cơn mưa to, trực tiếp lái xe chạy đến, cũng may đường lên đài ngắm cảnh khá bằng phẳng, lái xe cả đoạn đường cũng chạy tới.
Chỉ không ngờ người trước mặt bọn họ không phải một nhà Bảo Vũ, mà là Vương cẩu tử luôn khiến Hắc bàn nghiến răng nghiến lợi.
Chỉ thấy Hắc bàn nhanh chóng đi đến trước mặt Triệu Khách, cẩn thận nhìn vết thương của Tề Lượng không nhịn được cau mày, quay sang lạnh lùng nhìn Triệu Khách chằm chằm, giọng nói trở nên âm trầm.
“Ra tay thật độc ác! Hôm nay ngươi không giải thích rõ ràng, đừng nghĩ đi nữa!”
Bả vai Tề Lượng bị đâm xuyên qua, xương cốt bên trong cũng vỡ vụn ra, cho dù những vết thương này khôi phục lại cũng bị bàn tật, vốn thấy Tề Lượng là một hạt giống tốt, muốn giới thiệu làm đồ đệ của sư huynh nhà mình.
Không ngờ lần này lại biến thành phế nhân, khiến Hắc bàn thấy rất buồn bực.
Đối với Hắc bàn, Triệu Khách luôn có một cảm giác không thể nhìn thấu hắn ta, mấy lần không thăm dò ra nông sâu của tên này, nhưng Triệu Khách cũng không có cảm tình gì với tên đạo sĩ này.
Đặc biệt thấy hắn ta đi cùng với Tề Lượng càng có một cảm giác không diễn tả được.
Tuy nói đạo bất đồng bất tương vi mưu nhưng đối phương lại lựa chọn đi cùng tên ba phải như Tề Lượng, chẳng lẽ hắn còn kém hơn kẻ ba phải này?
Không thể không nói, trong lòng Triệu Khách cũng thấy hơi ghen ghét.
“Chỉ dựa vào ngươi!”
Triệu Khách duỗi ngón tay ra, chỉ vào Hạ Bân và lão đầu trên xe gắn máy: “Cộng thêm lão già này?” Triệu Khách nhếch môi, khinh thường nói: “Còn chưa đủ trình độ!”
Ở nơi khác, có thể Triệu Khách sẽ hơi kiêng dè Hắc bàn, nhưng ở chỗ này ngoại trừ đài ngắm cảnh ở dưới chân.
Rừng cây xung quanh lại thêm đêm tôi, Triệu Khách không cảm thấy phần thắng của hai người bọn họ sẽ lớn đến mức nào.
“Cộng thêm ta nữa!”
Nhưng Triệu Khách vừa nói xong đã thấy một ánh đèn xe sáng lên ở cách đó không xa, chiếu sáng trên người Triệu Khách.
Lại nhìn lên, là lão nhị một mắt đến, trên tay lão nhị cầm một thanh sênh.
“Còn có ta!”
Lại một ánh đèn xe sáng lên, là lão tam có vẻ bệnh tật cầm trên tay một cây kèn.
“Cộng thêm ta!”
Tứ sư muội đi theo sau lão tam, lại cầm một cây tiêu ở trên tay.
Bốn chiếc xe gắn máy sáng đèn, chiếu sáng toàn bộ đài ngắm cảnh.
Trên chạc cây, ánh mắt một con quạ nhìn chằm chằm bốn người, nhanh chóng báo cáo tình hình của ba người mới tới cho Triệu Khách.
Lại là ba người già kia, điều này khiến trong lòng Triệu Khách thấy hơi kỳ quái, không biết rốt cuộc bốn lão già này là ai.
“Khụ khụ! Cẩu ca, đây là đội nhạc cụ của Lý thôn chúng ta, tứ đại trưởng lão đã đủ trọng lượng chưa!”