Hắc bàn tự lấy ra một cái chiêng từ trong balo của mình, hôm nay quyết tâm không thể thả tên tà đạo như Triệu Khách rời đi.
Triệu Khách lạnh lùng nhìn, không nói câu nào, trong lòng đang nhanh chóng tính toán mình cần tốn bao nhiêu điểm bưu điện để giết chết những người này.
“Chờ… Chờ đã!”
Hắc bàn cảm giác có người kéo mình, quay đầu nhìn lại là Tề Lượng.
“Đừng đánh nữa!”
Tề Lượng vùng vẫy mấy lần không đứng lên được, cuối cùng được Hắc bàn đỡ lên, hỏi: “Vì sao không đánh, tên này là Vương cẩu tử mà ta đã nói với ngươi, là một tên tà đạo sống sờ sờ! Đừng sợ, dù phải mất cái mạng này, hôm nay Đường Tam ta cũng phải trút giận cho ngươi.”
“Được rồi!”
Tề Lượng ngẩng đầu, bàn tay túm lấy tay Hắc bàn lắc đầu, sau khi được chứng kiến thủ đoạn tàn nhẫn khi Triệu Khách ra tay.
Tề Lượng hiểu rất rõ, thực lực vừa rồi của Triệu Khách chỉ là một góc của núi băng mà thôi, trong quy tắc người đưa thư, một khi thi triển năng lực đặc thù ở trước mặt người bình thường.
Hoặc là diệt khẩu, hoặc là phải chấp nhận trừng phạt.
Đến lúc đó hắn ta cũng bị cuốn vào, cho dù cuối cùng thắng, nhiều nhất cũng chỉ là thắng thảm, thậm chí đến cuối cùng chắc chắn phải chết người, hắn ta phải đối mặt với đám người Hắc bàn như thế nào?
Lúc kịch chiến, hắn ta nên ra tay? Hay là im lặng?
Hắn ta sắp vào không gian khủng bố rồi, vừa nãy Thánh quang thuẫn vỡ vụn khiến hắn ta bị trừ 5 điểm bưu điện vì phản phệ, số điểm bưu điện trên tay hắn ta chỉ còn đúng 13 điểm bưu điện.
Thậm chí chút điểm bưu điện ấy còn không đủ kích hoạt mấy lần năng lực đặc thù.
Vì vậy Tề Lượng rất rõ ràng, tiếp tục đánh nữa cũng không có ý nghĩa, dù là ai cũng không có người thắng.
“Ta nợ ngươi một mạng, coi như đã trả lại cho ngươi, sau này gặp lại mọi người đường ai nấy đi, đừng ai cản trở ai.”
Tề Lượng nói xong nhanh chóng lấy điện thoại di động, mở chức năng ghi hình của một app video ngắn.
Ánh mắt nhìn chằm chằm Triệu Khách nói: “Ngươi và ta đều biết, truyền bá ra ngoài với quy mô lớn, một khi dấy lên sóng gió, đến lúc đó ngươi chưa chắc đã có kết quả tốt!”
Triệu Khách thấy thế cau mày, ánh mắt đánh giá Tề Lượng từ trên xuống dưới, trong mắt lại hiện ra vẻ khen ngợi “tên này thông minh”.
Chỉ thấy Triệu Khách lục lọi trong túi một trận, trên thực tế là lấy một bọc giấy nhỏ từ trong sách tem rồi đặt lên mặt bàn đình nghỉ mát.
Ánh mắt đánh giá Hắc bàn và Tề Lượng, nhếch môi cười một tiếng: “Đây là giải dược cổ trùng, có tin hay không tùy các ngươi, nhưng thuốc chỉ đủ cho một người, sau khi ăn hết có thể giết chết cổ trùng trong bụng các ngươi.”
Bao thuốc này là Triệu Khách lục lọi được từ trên người bà lão và thê tử Bảo Vũ sau khi bắt được, về phần thật giả thì Triệu Khách cũng không biết.
Bởi vì sau khi chuyển đổi vào sách tem, ghi chú là thuốc bột giết cổ và tài liệu phối phương, nhưng cụ thể có phải là loại cổ mà bọn họ trúng hay không, Triệu Khách cũng không rõ lắm.
“Ngươi có ý gì?”
Vẻ mặt Hắc bàn tối tăm, chỉ cho một gói thuốc giải, rõ ràng là bẫy của Triệu Khách.
“Đương nhiên là có lòng tốt, nhưng ngươi đã không cần…”
Triệu Khách nói xong chuẩn bị thu lại gói thuốc, lúc này Tề Lượng vội vàng hô lên: “Đừng, chúng ta cần!”
“Hừ. Từ từ chia đi, tạm biệt.”
Triệu Khách bĩu môi, thân thể lùi từng bước một rời khỏi đình nghỉ mát, dần trốn vào trong bóng tối.
Bóng dáng Triệu Khách rời đi không bao xa, một con quạ hạ xuống đầu vai Triệu Khách, Triệu Khách đưa ngón tay ra, chỉ thấy linh hồn của Lôi Mẫu chui ra từ trong thân thể con quạ đen.
Nàng vẫn là một bộ phận của Triệu Khách, có thể cảm nhận được lúc này tâm trạng của Triệu Khách không tốt, thậm chí có thể dùng từ tồi tệ để hình dung.
“Ghen ghét!”
Triệu Khách thở sâu, quay đầu nhìn thoáng qua đài ngắm cảnh, nhớ lại tình cảnh Hắc bàn ngăn trước mặt Tề Lượng vừa rồi, lại nói ra câu này.
Triệu Khách thừa nhận hắn thật sự hơi ghen ghét, cho dù Tề Lượng đã trải qua mấy lần không gian khủng bố, thực lực cũng chưa chắc có thể chống lại hắn.
Nhưng đổi lại là bất kỳ kẻ nào, đều cảm thấy nhức đầu với ranh giới cuối cùng và suy nghĩ của tên này, lại khát vọng được làm bạn với người như thế, ít nhất trong không gian khủng bố lạnh băng vô tình này, có một người đồng đội có thể giao sau lưng cho đối phương là điều rất hiếm có.
“Ca ca, chúng ta đi chứ?” Lôi Mẫu cẩn thận dò hỏi.
Chỉ thấy Triệu Khách đặt tay ở trên trán mình, thôi động Nhiếp nguyên thủ, chỉ thấy một đoàn chùm sáng màu đen bị rút ra từ trên trán mình.
Theo cảm xúc ghen tị của hắn bị rút ra, ánh mắt Triệu Khách dần trở nên hung ác nham hiểm, trong ánh mắt tàn nhẫn còn lóe lên vẻ dữ tợn, lạnh lùng nói: “Không! Ta còn thiếu Đồ phu chi hạp một khoản nợ rất lớn chưa trả lại.”
“Ầm ầm…”
Một tiếng sấm ầm ầm, một tia sấm sét chia vòm trời thành hai nửa, trong chốc lát chiếu sáng đêm tối như ban ngày.
Cơn mưa to lạnh lẽo đập vào mặt Triệu Khách, Triệu Khách cũng không cảm thấy lạnh, ngược lại hắn rất hưởng thụ cảm giác đi dạo trong cơn mưa to này.