Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 282 - Chương 282. Nguyện Thù Hận Phù Hộ Ngươi (2)

Chương 282. Nguyện thù hận phù hộ ngươi (2) Chương 282. Nguyện thù hận phù hộ ngươi (2)

Chỉ dựa vào ngón tay nhẹ nhàng tìm kiếm, trong lòng Triệu Khách đã có phán đoán: “Xương cả người gãy nát, hai đùi và cánh tay trái đã không giữ được, nội tạng chảy máu, xương cột sống sai chỗ gãy xương.”

Với loại tổn thương này, đừng nói là một lão nhân, dù đổi lại là một người trung niên, chỉ sợ hy vọng sống sót cũng chưa đến hai phần.

Trừ khi…

Triệu Khách nghĩ đến một khả năng, đó là hắn tự cầm dao dùng quả cầu sinh mệnh khôi phục thương thế trong nội tạng của bà lão, cắt thịt ra ghép lại những đoạn xương bị vỡ nát đó, trong quá trình này cần Tề Lượng dùng Thánh quang không ngừng tiến hành khép lại vết thương cho bà lão.

Nhưng điều này chỉ là một suy nghĩ của Triệu Khách, hắn không thể hợp tác với Tề Lượng, càng không thể chia ra quả cầu sinh mệnh phải tiêu hao điểm bưu điện mới có được, dùng để cứu chữa một người không liên quan đến mình.

Điều duy nhất khiến Triệu Khách hứng thú là, vì sao bọn họ bị chém đầu, biến thành dáng vẻ này.

Đôi mắt Triệu Khách nhìn quanh, ngay lúc này lại nghe Lôi Mẫu nói với Triệu Khách: “Trong bụi cỏ hướng ba giờ bên trái!”

Triệu Khách nghe vậy đột nhiên quay đầu nhìn sang, chỉ thấy trong bụi cây có một bóng đen xoạt một cái lao ra ngoài.

Tốc độ rất nhanh nhưng Triệu Khách lại thấy rất rõ ràng, trong lòng lập tức hiểu ra nói: “Là nó!”

Tám cái vuốt, mặt chó thân nhện, chính là con Quỷ diện tri chu mà Triệu Khách thấy trong nhà Bảo Vũ, chỉ có điều nửa bên mặt của nó bị Tề Lượng dùng Thánh quang chùy nện vào, trên mặt đã bị chém ra thịt.

Trước đó hắn bắt thê tử Bảo Vũ và mỗ mỗ cũng không thấy con nhện này, Triệu Khách còn cố ý để Lôi Mẫu bay lượn tìm non nửa vòng ở trên không trung, cũng chưa từng thấy bóng dáng của nó.

Không ngờ súc sinh này lại chạy xuống núi, Triệu Khách từng thấy thủ đoạn của nó, thứ này rất tương tự với tơ đao của hắn, tuy sợi tơ không sắc bén lại rất cứng cỏi.

Chỉ cần suy nghĩ cách chết của những xác chết này một chút và thủ đoạn của con nhện, Triệu Khách không khó đoán đã xảy ra chuyện gì.

“Sạt sạt sạt…”

Quỷ diện tri chu nhanh chóng leo ra từ trong bụi cây, tám cái chân vô cùng linh hoạt đa dạng nhưng không đợi nó chạy bao xa, một thanh phi đao bắn sát qua khe hở mấy bụi cây, một đao “xoẹt” một tiếng đâm xuyên qua ngực Quỷ diện tri chu.

Bàn tay Triệu Khách kéo một phát, một sợi tơ như vô ảnh treo con Quỷ diện tri chu này trên cành cây.

“Ừ!”

Triệu Khách đi đến trước mặt Quỷ diện tri chu, thấy rất kỳ quái, nếu ký chủ đã chết rồi, vì sao con nhện này còn sống?

Thế nhưng Triệu Khách cũng không bối rối với vấn đề này, hắn lại nghĩ đến một chuyện khác.

Sải bước đi đến trước mặt bà lão nằm trên mặt đất, sau khi kiểm tra thương thế của nàng, bất đắc dĩ lắc đầu gọi Đồ phu chi hạp ra.

“Đói!”

Cái hộp lớn như vậy mở ra cái miệng rộng, kêu gào với Triệu Khách.

“Cho ngươi điểm tâm trước đã!”

Triệu Khách đưa tay đặt vào trên lưng Quỷ diện tri chu tâm niệm vừa động: “Phệ hồn thuật!”

Trong lòng bàn tay chậm rãi vỡ ra một cái miệng rộng, để lộ ra đầu lưỡi vừa đen vừa thô, theo chỗ nhả tơ ở sau mông con nhện “xoẹt” một tiếng đâm vào, đầu lưỡi cuốn cái bụng Quỷ diện tri chu một cái, một đoàn bóng đen bị rút ra từ trên người con nhện.

Lập tức dùng sức khẽ hút, một đoàn sương đen bị cái miệng rộng nuốt vào, sau khi nhai nuốt một lúc “phì” một tiếng nôn ra một quả cầu sinh mệnh.

Triệu Khách nhìn quả cầu sinh mệnh, không nhịn được ngạc nhiên: “Là ngươi?”

“Là ngươi?”

Quả cầu sinh mệnh giam cầm một khuôn mặt lão thái chính là mỗ mỗ của Bảo Vũ, chỉ là khuôn mặt này khác với trước đó hắn nhìn thấy, nửa bên người nửa bên quỷ.

Thì ra Quỷ diện tri chu là linh vật do lão thái tốn cả một đời nuôi dưỡng ra, thứ này giống với con rết trong Phật châu của Triệu Khách, bên trong còn cất giấu một ít linh hồn.

Ở phương diện này, lão thái càng cực đoan hơn chút, lại gửi gắm một nửa linh hồn vào trên Quỷ diện tri chu.

Vì vậy chủ nhân đã chết nhưng nó vẫn còn sống, chỉ có điều nếu không có chuyện gì bất ngờ, nàng cũng không thể sống quá lâu, bởi vì cách này cũng không thể kéo dài thọ mệnh.

Cũng khó trách nàng lại lập bẫy rập ở chỗ này, chỉ là không nhằm vào bốn vị lão nhân này, mà là Tề Lượng và Hắc bàn.

Chỉ có điều không ngờ Tề Lượng vì thương thế quá nặng, cho nên ở lại trên núi đợi xe cấp cứu, còn Hắc bàn thì trông coi ở bên cạnh.

Lần này mới khiến bốn vị lão nhân này thay thế hai người kia, giẫm lên bẫy rập đã bố trí tốt.

“Người bắt các ngươi là ta, vì sao không tìm đến ta?”

Triệu Khách đánh giá quả cầu sinh mệnh trên tay, đáng tiếc linh hồn lão thái đã bị nhốt ở bên trong, không phát ra được tiếng nào.

“Hiếp yếu sợ mạnh!”

Ánh mắt Triệu Khách nhìn chằm chằm bà lão trong quả cầu sinh mệnh, trong mắt hiện ra vẻ khinh bỉ.

Trên thế giới luôn có một đám người như vậy.

Đối mặt với người yếu, bọn họ sẽ lộ ra răng nanh sắc nhọn của mình, ức hiếp bọn họ gấp bội.

Đối mặt với người có thực lực cường đại hơn bọn họ, bọn họ sẽ ngoan ngoãn thu hồi nanh vuốt, ngươi đánh một tay, bọn họ sẽ đưa một bên mặt còn lại ra cho ngươi đánh.

Bình Luận (0)
Comment