Thậm chí điều này không liên quan đến thực lực, có vài người ức hiếp người khác chỉ vì người kia không dám đánh trả mà thôi.
Dù là loại nào, Triệu Khách đều không thích.
Ngón tay bóp một cái chỉ thấy quả cầu sinh mệnh trên tay vỡ ra, linh hồn bên trong lập tức vỡ nát rơi ra, tiện tay ném Quỷ diện tri chu cho Đồ phu chi hạp coi như điểm tâm.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ tất cả dấu vết liên quan đến Quỷ diện tri chu ở hiện trường, Triệu Khách lên đường rời đi, chắc chắn chờ đến khi bọn họ thấy thanh phi đao ở trên tay bà lão, sẽ tự nghĩ ra đã xảy ra chuyện gì.
Thù hận là chất xúc tác trực quan nhất, mãnh liệt nhất, đương nhiên không loại trừ một số người tức giận, thù hận lại nhát gan nhu nhược không muốn phát triển, vì dụ mỗ mỗ vừa bị Triệu Khách biến thành hồn phi phách tán, đó là một người trong số đó.
Đương nhiên Tề Lượng không phải phế vật như thế, sự thù hận này sẽ cho hắn ta một mục tiêu mạnh mẽ, trong quá trình hoàn thành mục tiêu, từng bước một bắt đầu buông tay buông chân vứt bỏ những khái niệm bảo thủ đó.
Có lẽ chờ lần sau mình gặp lại Tề Lượng, hắn ta sẽ tiến bộ đến mức độ khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên.
Triệu Khách nhếch môi, tâm trạng lập tức thấy thoải mái, sải bước rời khỏi nơi này, chỉ trong chớp mắt bóng dáng đã biến mất không thấy.
“Xì xì xì…”
Buổi trưa, trong trang trại cách đỉnh núi không xa bay ra một mùi thơm thịt bò.
Trên bàn nướng, bò bít tết phát ra tiếng vang êm tai, thỉnh thoảng có chút dầu bắn lên, thứ này không cần kỹ thuật nấu nướng cao thâm, chỉ cần đảm bảo bò bít tết không bị nướng cháy khét là được.
Ở một bên khác, chỉ thấy trong một cái nồi sắt có nước canh loãng trắng sáng cuồn cuộn, từng miếng thịt bò bị canh loãng thôi thúc chậm rãi quay cuồn cuộn lên xuống trong nồi.
Cả một con bò, trước sau chưa đến hai tiếng đã bị rút gân lột da, tháo thành tám mảnh, bộ da hoàn chỉnh cũng bị treo ở trên sợi dây.
Đang là mùa vụ cuối thu, trên núi vô cùng lạnh nhưng cũng có một chỗ tốt đó là không có quá nhiều ruồi.
Thu thập xong phần nội tạng bò băm nhỏ, ngoại trừ một số chỗ không thể ăn bị ném vào trong Đồ phu chi hạp, còn lại đều bị Triệu Khách gia công một lượt.
Thịt bò có rất nhiều cách làm nhưng chưa hẳn đã cần kỹ xảo cao thâm gì, vì chất thịt của nó đã rất ngon, trên cơ bản là một đầu bếp, đừng quan tâm cơm Trung hay cơm Tây, đều có thể nấu rất ngon.
Nhưng có thể thật sự nấu ra vị tươi của thịt bò, cũng không phải tài nghệ nấu nướng mà là vật liệu ướp.
Triệu Khách tự tay phối đồ gia vị đương nhiên sẽ không kém, theo canh loãng cuộn trào, hương vị càng nấu càng thơm.
Lúc này Triệu Khách đang bận rộn làm một món khác, cẩn thận đặt lá bạc hà ở trên đĩa ăn, lau dầu dính trên mép đĩa ăn, chỉ thấy Triệu Khách nhẹ nhàng đặt đĩa ăn lên bàn.
Trên bàn nhỏ vuông vức đã bày đầy đồ ăn, hai nam hai nữ đang ngồi cạnh bàn, trong đó vẻ mặt cặp nam nữ ở bên trái hơi chất phác, bọn họ là phu thê chủ trang trại này.
Đôi nam nữ bên cạnh là hàng xóm trang trại, sau khi ngửi được mùi thơm đứng bên cạnh quan sát cả buổi.
Triệu Khách thuận tiện mời bọn họ vào.
“Gan ngỗng kiểu Pháp, mời dùng từ từ.”
“Khách sáo rồi, ôi chao, đúng là, cùng nhau ăn đi, nhìn ngươi bận rộn hơn nửa ngày rồi, cũng ngồi xuống ăn đi.”
Nữ hàng xóm vừa cầm điện thoại không ngừng chụp ảnh, vừa nhiệt tình nói với Triệu Khách.
Nhìn dáng vẻ kia, nếu không biết e rằng còn tưởng nữ hàng xóm cơ thể đầy đặn, đặt mông ngồi xuống đã chiếm mất hai băng ghế này mới là chủ nhân.
“Không sao, các ngươi ăn đi, ta còn phải canh lửa nữa.”
Triệu Khách lắc đầu tìm lý do rời đi, thấy thế nữ hàng xóm này vội vàng nói: “Tốt tốt tốt, ngươi bận đi, ngươi bận đi.” Nói xong liền cầm đũa, gọi phu thê chủ trang trại: “Ăn ăn ăn, ôi chao, một bàn thức ăn này thật là thơm.”
Lúc nữ hàng xóm nói lời này đã nhét gan ngỗng vào trong miệng, cái mồm trên khuôn mặt mập phì nhai nuốt, nhắm mắt lại cẩn thận thưởng thức hương vị của món gan ngỗng kiểu Pháp này.
Gan ngỗng vào miệng là tan căn bản không cần nhai nuốt quá nhiều, chỉ cần khẽ liếm đầu lưỡi là có thể cảm nhận được hương thơm của nó hòa tan trong miệng, cảm giác mịn màng tốt đẹp như ẩn như hiện trên đầu lưỡi, khiến người ta không nhịn được đắm chìm.
Nhìn vẻ mặt khoa trương của nữ hàng xóm là biết hương vị này khiến người ta say mê đến mức nào.
Chỉ có điều ngoại trừ nữ hàng xóm, phu thê chủ trang trại cũng không ăn gan ngỗng, hình như tính cách của trượng phu nữ hàng xóm hơi ngại ngùng, thấy thế lại hơi xấu hổ.
Thỉnh thoảng đưa tay kéo thê tử của mình, lại bị thê tử hung hăng đạp một cái, chỉ có thể ngồi ở bên cạnh mỉm cười không dám nói lời nào.
Ở một bên khác, Triệu Khách rắc một chút gia vị, hành thái và từng miếng thịt bò cùng nội tạng vào đáy bát, sau khi nhanh chóng làm nóng nồi nước lại múc vào trong bát, hoàn thành một món canh thịt bò trắng nuột.
Triệu Khách lấy ra một cái bánh bột ngô ngâm vào trong canh, ôm bát ngồi bên cạnh bắt đầu ăn.