Lúc chờ xe, Triệu Khách dành thời gian đến Quỷ thị một chuyến, bán con tem “Bạch tiên” này đi.
Cũng như hắn đã tưởng tượng, sự xuất hiện của “Bạch tiên” gây ra sự chấn động không nhỏ ở trong Quỷ thị, tuy cũng không có nhiều người thu thập loại con tem trận pháp này.
Nhưng như thế này lại càng cạnh tranh kịch liệt hơn, bởi vì một khi bỏ lỡ con tem này, không biết phải chờ đến khi nào mới có thể gặp được.
Huống hồ “Bạch tiên” tăng phúc không tầm thường, tự có Mê tung trận, tuy không mạnh nhưng sử dụng thỏa đáng, sẽ có được thu hoạch bất ngờ.
Cuối cùng con tem “Bạch tiên” này lấy giá cả 56 điểm bưu điện cuối cùng để thành giao.
Tuy không được tính quá hài lòng nhưng giá tiền này còn có thể chấp nhận được, cộng thêm điểm bưu điện hiện tại ở trên tay mình, cộng lại số điểm bưu điện trong tay hắn đã khôi phục đến ngày hắn mua sắm Nhật giáp.
Gần 80 điểm bưu điện dự trữ khiến hắn có đủ điểm bưu điện để đối phó với không gian khủng bố sắp đến.
Bởi vì hiện tại hắn không cần tình báo gì, cho nên Triệu Khách cũng lười đến Hồng Yên quán, dạo quanh Quỷ thị một vòng, sau khi Triệu Khách xác định không tìm được con tem “Biển cát” có thể hợp thành “Tự nhiên chi nộ”, lại xoay người rời khỏiQuỷ thị.
“Ngay tối hôm qua, vào khoảng bốn giờ sáng đã xuất hiện một vụ tai nạn giao thông rất lớn, bốn lão nhân đã chết…”
Trên tivi trong phòng chờ đang phát một đoạn tin tức địa phương.
Đợi sau khi thấy tình cảnh thê thảm không nỡ nhìn ở trong màn hình, đám người xung quanh không nhịn được than thở.
Triệu Khách một tay cầm báo, một tay khác không ngừng vô cùng cẩn thận nhét bánh kem dung nham vào trong miệng, sau khi nghe tin tức này cũng không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn hình ảnh một chút, lại cúi đầu tiếp tục đọc báo.
“Ôi, đáng thương, đây cũng coi như chết tha hương rồi.”
Một nam nhân trung niên hơn ba mươi tuổi ngồi bên cạnh còn dẫn theo một nữ hài trẻ tuổi, sau khi thấy hình ảnh trong tin tức, nam nhân thở dài, dùng giọng điệu trách trời thương dân nói: “Đáng thương, chuyện bất ngờ xảy ra ở khắp mọi nơi.”
Nữ hài nghe vậy không nhịn được che mặt, dựa vào bên cạnh nam tử trung niên, không nỡ nhìn nữa.
Nhưng đúng lúc này lại nghe thấy bên cạnh có giọng nói một người khác truyền đến, giọng nói rất trong trẻo, tuy không đến mức đám người ở đây đều nghe được, nhưng ít ra mấy người ngồi ở hàng sau đều nghe rõ ràng: “Không, đây không phải tai nạn xe cộ, là mưu sát!”
Mọi người quay lại nhìn thấy người nói chuyện là một người trung niên, môi hồng răng trắng, mặc một bộ quần áo công sở bình thường, tay cầm cặp công văn, không biết mái tóc đã xịt bao nhiêu lớp keo, chải vuốt cẩn thận tỉ mỉ.
Người đã trung niên nhưng lại rất thân thiện, ngồi ở trong góc khuất bình thường nhất, nếu không phải vừa rồi mới nói một câu, có lẽ cũng không ai chú ý đến hắn ta.
“Thôi đi, trong tin tức vừa nói là tai nạn xe cộ, chẳng lẽ là giả? Đầu năm nay toàn kẻ điên hả? Dám giết người?”
Có người không tin, đặc biệt là người ngồi bên cạnh Triệu Khách, ánh mắt đánh giá đối phương từ trên xuống dưới.
Cả hai đều là dáng vẻ hơn ba mươi, nhưng dù là cách ăn nói khí chất hay dáng người của đối phương, hiển nhiên đều thắng hắn ta không chỉ một bậc.
Vì vậy hơi không phục, cố ý lạnh lùng mỉa mai: “Hơn nữa, ngươi nhìn tin tức lại nói là mưu sát, ta thấy hoặc là ngươi nói bậy hoặc có mặt ở hiện trường, nếu suy đoán như vậy, ta có thể nghi ngờ ngươi chính là hung thủ không.”
Bị người kia châm chọc khiêu khích, thậm chí bị nghi ngờ, người trung niên cũng không tức giận, ánh mắt đánh giá đối phương từ trên xuống dưới cùng nữ hài bên cạnh.
“Ngươi trên dưới 35 tuổi, tinh anh trong giới kinh doanh, ta đoán ngươi chắc chắn có liên quan đến bảo hiểm.”
“Ầy…”
Người trung niên tiếp tục nói: “Chỉ có điều gần đây ta cảm thấy ngươi không quá thuận lợi, là công việc hay cuộc sống? Hoặc là cả hai?”
Đối mặt với lời hỏi thăm hùng hổ dọa người của đối phương, Triệu Khách không cần quay đầu lại có thể cảm giác được nam nhân ngồi bên cạnh mình bắt đầu thở hổn hển.
“Nghe giọng nói của ngươi là người phương Bắc, lúc này đi ra ngoài du lịch nên có tâm trạng thoải mái, nhưng ta thấy ngươi hơi mất tập trung, có phải còn đang suy nghĩ sau khi về nhà, phải giải thích thế nào về tiền lương tháng với thê tử của mình hay không.”
“Ngươi! Người nói bậy bạ gì đó.”
Nghe đến chỗ này, nam nhân hơi ngồi không yên, đứng bật dậy căm tức nhìn đối phương.
“Gần đây ta nghe kể một vài tin tức, nghề bảo hiểm bắt đầu tăng mức phí bảo hiểm, nói cách khác nếu trước kia phải nộp 400 tệ phí bảo hiểm mỗi tháng có thể được hưởng số tiền bảo hiểm mười vạn tệ, vậy hiện tại cần phải nộp 600 thậm chí 1000 mới được. Hơn nữa, sau năm 2008 là đợt bảo hiểm quản lý tài sản đầu tiên, dựa theo kỳ hạn năm năm để tính, năm nay đã gần hết hạn. Theo ta được biết, trên cơ bản đợt bảo hiểm quản lý tài sản này tổn thất rất nghiêm trọng, sau khi khách hàng nhận lại tiền còn không bằng cả lãi ngân hàng, vì vậy gần đây nghề bảo hiểm rất khó khăn. Chắc tài chính của ngươi cũng không tốt lắm, đây là danh thiếp của ta, ta tên Trương Tử Dương, là một Giám đốc khách hàng ở công ty tín dụng, nếu ngươi cần có thể gọi điện thoại cho ta.”