Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 287 - Chương 287. Kẻ Điên (2)

Chương 287. Kẻ điên (2) Chương 287. Kẻ điên (2)

“Trương Tử Dương!”

Sau khi Triệu Khách nghe được câu này, không nhịn được cảm thấy hơi quen tai, nhưng không nghĩ ra đã gặp được ở nơi nào.

“Cút đi, bệnh thần kinh!”

Nam nhân hất tay Trương Tử Dương ra, kéo tay nữ nhân bên cạnh nổi giận đùng đùng rời đi.

Chỉ là lúc này, Trương Tử Dương bình tĩnh đưa danh thiếp cho nữ hài kia, nháy mắt với nữ hài mấy cái, ý là các ngươi sẽ cần dùng đến.

Sau khi đôi nam nữ này rời đi, chỉ thấy Trương Tử Dương ngồi xuống vị trí của nam nhân vừa rồi.

“Sao ngươi biết hắn bán bảo hiểm?”

Trương Tử Dương vừa ngồi xuống đã nghe thấy bên cạnh có người hỏi thăm, hắn ta đặt cặp công văn ở trên tay xuống, cười nói: “Đoán, bình thường chỉ có người làm nghề này luôn đặt câu nói ‘chuyện bất ngờ ở khắp mọi nơi’ bên môi.”

Lúc nói lời này còn lấy ra một cái danh thiếp mới tinh từ trong túi công văn, đưa về phía nam nhân cầm báo giấy ở bên cạnh.

Chỉ là lúc này, ánh mắt Trương Tử Dương đột nhiên nhìn ngón tay Triệu Khách, tuy trên mặt không có thay đổi gì, đôi mắt hơi co rụt lại.

“Không cần, chúng ta đã gặp mặt, ngươi quên rồi.”

Đặt tờ giấy xuống, chỉ thấy Triệu Khách híp mắt lại nhìn Trương Tử Dương ngồi bên cạnh mình, đưa tay ra nói: “Chào ngươi, lại gặp mặt rồi, tín dụng Trung Thành đúng không.”

Đôi mắt Triệu Khách cẩn thận quan sát Trương Tử Dương trước mắt, trước đó hắn luôn cảm thấy từng gặp người này ở đâu đó, chỉ là nghe thấy đối phương ăn nói bữa bãi suy đoán một lượt, Triệu Khách mới đột nhiên nhớ đến.

Hắn thật sự từng gặp Trương Tử Dương này, lần trước hắn đi tìm Vương Na, hình như tên này cũng ngồi trên ghế cạnh hắn ngoài phòng khám như bây giờ.

Lúc đó, mới đầu hai người trò chuyện còn rất vui vẻ, chỉ không ngờ cuối cùng Trương Tử Dương lại là một người bị bệnh thần kinh.

“A…”

Trương Tử Dương gãi đầu, đưa tay ra bắt tay Triệu Khách, nói: “Thật xin lỗi, mỗi ngày ta gặp rất nhiều người, vì vậy không nhớ tên khách hàng cho lắm, tên của ngài..."

Trương Tử Dương rất tùy ý ngồi bên cạnh Triệu Khách, bắt chéo hai chân trò chuyện, tự nhiên như người quen đã lâu không gặp mặt.

“Vương!”

Đôi mắt Triệu Khách vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương, chỉ hình ảnh trên tivi, nói: “Nói thử xem, tại sao lại là mưu sát?”

Nghe thấy có người tin tưởng suy đoán của mình, vẻ mặt Trương Tử Dương trở lên hưng phấn, nói: “Tuy hình ảnh đã bị xử lý, không chụp những điểm quan trọng, nhưng có một chỗ bị bỏ quên.”

“Chỗ nào!”

Triệu Khách hơi nhướn mày, tò mò dò hỏi.

“Dấu vết!” Trương Tử Dương suy nghĩ một chút, nói: “Tuy vết máu trên mặt đất bị nước mưa rửa sạch, nhưng dấu vết xe va chạm vẫn còn, ta từng làm giám định bảo hiểm xe cộ, xe gắn máy bị đâm thành dáng vẻ đó, tốc độ cũng không nhanh. Trên mặt đất không có vết lốp xe trượt đi, nói rõ bọn họ không phải đột nhiên mất khống chế. Xác chết còn ở xung quanh xe, nhưng đầu ở một bên khác, còn là chỗ lên dốc. Ta suy đoán bọn họ đang lái xe thì bị người ta chặt đầu, hơn nữa con dao rất sắc bén, sau khi chặt rơi đầu, thân thể vẫn giữ thăng bằng được một đoạn, mới khiến xe bị đổ, hai phần thi thể mới cách xa nhau như vậy.”

Lúc này Triệu Khách khoác tay lên vai Trương Tử Dương, áp sát vào lỗ tai Trương Tử Dương, khẽ nói: “Ngươi không bị điên đúng không?”

“Điên? Ngươi không tin ta?”

Trương Tử Dương quay đầu nhìn về phía Triệu Khách, ánh mắt cẩn thận đánh giá Triệu Khách từ trên xuống dưới, nói: “Ngươi là đầu bếp đúng không.”

Triệu Khách cau mày, lúc đang định nói chuyện, lại thấy một nữ nhân bước nhanh tới từ cách đó không xa, một phát túm lấy cánh tay Trương Tử Dương, hô lên: “Ta tìm ngươi cả nửa ngày, sao ngươi lại chạy đến đây, nhanh nhanh nhanh, lãnh đạo công ty đang chờ ngươi, nhanh lên xe, nếu không một hợp đồng mấy ngàn vạn sẽ bị người khác cướp mất.”

“Ồ, đúng đúng đúng, ta không nói với ngươi nữa, ta đã hẹn bên này trước, lần sau lại trò chuyện, có vấn đề gì cứ gọi cho ta.”

Trương Tử Dương nói xong đứng lên muốn đi.

Lúc này Triệu Khách đột nhiên một phát túm lấy cánh tay Trương Tử Dương, chỉ thấy Triệu Khách chậm rãi đứng lên, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Trương Tử Dương.

Ngón tay nhanh chóng nâng tay Trương Tử Dương lên, cầm lấy tấm danh thiếp trên tay Trương Tử Dương, trên mặt chậm rãi nở một nụ cười nói: “Thật xin lỗi, ngươi còn chưa đưa danh thiếp cho ta.”

“A a a, thật xin lỗi, ngươi xem đầu óc ta này, thật xin lỗi, thật xin lỗi.”

Trương Tử Dương nghe vậy vội vàng gật đầu xin lỗi, xoay người đi với nữ nhân kia chưa được mấy bước, đã thấy mấy y tá đi đến từ ngã rẽ cách đó không xa, đi theo sau lưng Trương Tử Dương, trên quần áo còn viết bệnh viện tâm thần XX.

“Trương Tử Dương!”

Triệu Khách hơi nhướn mày đặt tấm danh thiếp này vào trong túi, nhìn đồng hồ đã đến giờ đăng ký, Triệu Khách sải bước đi đến cửa lên máy bay.

“Phù!”

Ở ngã rẽ, một mình Trương Tử Dương dáo dác dựa vào mép tường, mấy y tá và thê tử của hắn ta đứng bên cạnh kiên nhẫn chờ đợi, dường như đã tập mãi thành thói quen với hành động của hắn.

Sau khi thấy Triệu Khách rời đi, Trương Tử Dương mới ngồi bệt xuống đất, vỗ lồng ngực ướt nhẹp của mình, thở ra một hơi, “Nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật!”

Bình Luận (0)
Comment