“Sao thế? Tử Dương, chúng ta đi nhanh lên, sắp không kịp rồi, ông chủ lớn còn chờ ngươi ký hợp đồng đấy.” Thê tử Trương Tử Dương bước tới dò hỏi.
Nhưng Trương Tử Dương nghe vậy lại bĩu môi, ánh mắt nhìn chằm chằm nữ nhân này.
Sâu trong mắt thoáng qua một tia sáng lạnh rất mịt mờ rồi biến mất, gật đầu cong môi mỉm cười lạnh lùng nói: “Đúng đúng đúng, ta còn phải ký hợp đồng, đi đi đi, đi nhanh lên!”
“Ong…”
“Các nữ sĩ, các tiên sinh, chào mừng mọi người lên chuyến bay lần này, làm phiền mọi người cầm theo đồ đạc của mình, lần lượt đi xuống từ bên trái máy bay…”
Triệu Khách vặn vẹo cổ, loại chuyến bay khoảng cách ngắn thế này, cho dù là khoang hạng nhất thì ghế ngồi cũng không khác gì khoang phổ thông, ngoại trừ lúc xuống máy bay không cần chen chúc, trên cơ bản không có chỗ nào đặc biệt.
“Xin chào! Tiên sinh.”
Triệu Khách vừa đi xuống máy bay đã nghe thấy có người gọi mình từ sau lưng, quay lại nhìn là một nữ tiếp viên hàng không.
“Chào tiên sinh, ngài quên mang theo một thứ rất quý giá.”
Chỉ thấy nữ tiếp viên hàng không nói xong, nhanh chóng đưa hũ tro cốt trên tay cho Triệu Khách: “Ngài quên trên chỗ ngồi của ngài.”
Thoạt nhìn hũ tro cốt màu đen xám không đáng chú ý, nhưng dù là cách chạm trổ hay tài liệu đều là thượng phẩm, con tem dán bên trên đã nói cho Triệu Khách đáp án.
“Lúc nào thế?”
Trong lòng Triệu Khách giật mình, nhanh chóng nhìn đồng hồ, mới phát hiện đã 12 giờ 10 phút đêm, có trời mới biết kiện hàng này xuất hiện ở trên máy bay vào lúc nào.
“Cảm ơn.”
Triệu Khách nhận lấy hũ tro cốt, sau khi nói cảm ơn với nữ tiếp viên hàng không lại xoay người rời khỏi lối đi cabin, chỉ là trong nháy mắt đưa chân qua cửa lớn lối đi.
Thế giới trước mắt đã không còn là thế giới mà hắn quen thuộc nữa, Triệu Khách cẩn thận nhìn quanh không nhịn được hoảng sợ nói: “Là nơi này!!!”
Đường cái tiêu điều, tràn ngập mùi thối của chuồng heo.
Mặc dù đang là ban ngày, ánh nắng tươi sáng nhưng chiếu rọi trên người lại không cho người ta cảm thấy ấm áp ngược lại có cảm giác thiêu đốt rất khó chịu.
Người đi đường quần áo tả tơi, kiểu tóc trên đầu cũng kỳ lạ cổ quái, phần lớn trên đỉnh đầu đều bị cạo sạch, chỉ để lại hai bên trái phải, trán trụi lủi, nói xấu thật sự xấu đến chân trời.
Triệu Khách đưa tay sờ trán mình, phát hiện mình vẫn có tóc chỉ là tóc rối bời, buộc thành đuôi ngựa cao ngất ở sau đầu, không biết đã bao lâu không gội đầu tản ra mùi hương gay mũi, một số sợi tóc đã thắt nút lại.
Kiểu tóc xấu khiến Triệu Khách cảm giác không quen, so sánh ra hắn càng muốn tóc bị cạo giống đám dân nghèo kia, dù xấu kinh người nhưng ít ra sẽ không ghê tởm như thế.
Trên người mặt một bộ quần áo như giẻ lau, ống tay áo rộng lớn, Triệu Khách cảm giác mình đứng ở chỗ này, vừa nhấc cánh tay lên có thể để lộ nửa người mình.
Về phần hũ tro cốt ở trên tay cũng biến thành một thanh đao samurai cũ nát, Triệu Khách nhìn xuống, trên chuôi đao này còn có chút rỉ sắt, nhẹ nhàng khẽ ngửi, mùi hương buồn nôn khiến Triệu Khách suýt nôn ọe.
Nhìn hai bên thấy người xung quanh không chú ý đến mình, Triệu Khách trực tiếp ném thanh đao rách này vào bụi cỏ, tay chà xát trên quần áo mấy lần, có trời mới biết rốt cuộc con hàng này đã làm gì thanh đao trên tay, lại có mùi thối của cứt.
Triệu Khách lục lọi ở trên người một lần, tìm được một cái mộc bài từ trong quần, mặc dù bên trên viết bằng tiếng Nhật, nhưng sau khi Triệu Khách nhìn vào có thể cảm giác được ý của mặt chữ.
Là người đưa thư, hình như có tiến vào quốc gia khác, cũng không bị ảnh hưởng trên chữ viết và lời nói.
“Takeki Jiro.”
Đây là cái tên giả của hắn, đằng sau mộc bài còn có một con dấu, xem ra đây giống như thẻ căn cước của hắn.
Nghiêng người dựa vào cạnh tường đánh giá xung quanh, nhanh chóng phân tích ở trong lòng.
Trên cơ bản Triệu Khách có thể chắc chắn nơi này là Oa quốc, cũng là Nhật Bản cổ.
Trên đường phố có phong cách nhà Đường rất rõ rệt, mặc kệ là vẻ ngoài kiến trúc hay hoa văn trang trí trên vách tường đều có cảm giác quen thuộc rất tương tự.
Chỉ là dòng lịch sử của Nhật Bản rất lộn xộn.
Những cái được gọi là trận chiến lịch sử kia, cẩn thận nghiên cứu mới biết hoàn toàn là kiểu con nít ranh.
Một trận đánh nhau hơn năm mươi người ở chỗ này, đều được gọi là một cuộc chiến tranh.
Vượt qua trăm người sẽ được ghi vào sách, về phần ngàn người, vạn người… Thật xin lỗi.
Oa quốc ở thời đại này còn lâu mới có được nhân khẩu khổng lồ như thế, có thể chống đỡ được trận chiến như vậy.
Hơn nữa nơi này là không gian khủng bố, cho dù hắn biết tuyến thời gian là lúc nào, cũng chỉ lấy bối cảnh để tham khảo, bởi vì thế giới này hoàn toàn khác với lịch sử trong hiện thực.
Không biết lần này sẽ có bao nhiêu người đưa thư tiến vào, Triệu Khách bình tĩnh đánh giá xung quanh, yên lặng trà trộn vào trong đám người, thuận lợi đi về phía trước.
Mỗi lần tiến vào không gian khủng bố, Triệu Khách luôn có cảm giác xa lạ rất mạnh mẽ, cảm giác xa lạ này khiến hắn hoàn toàn không biết bước tiếp theo nên làm gì?
Trong không gian khủng bố này hắn đóng vai nhân vật gì, cùng những mối quan hệ phức tạp với các cá nhân xung quanh.