Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 289 - Chương 289. Nhiệm Vụ Chính Tuyến (2)

Chương 289. Nhiệm vụ chính tuyến (2) Chương 289. Nhiệm vụ chính tuyến (2)

Trong trạng thái này, dù làm cái gì đều rất dễ xuất hiện hành động hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh, cũng sẽ gián tiếp khiến thân phận của hắn bị lộ trước thời gian.

Điểm này là chỗ rất trí mạng, cũng như quy tắc rừng rậm đen trong tiểu thuyết Tam Thể vậy, thế giới này chỉ phân chia thợ săn và con mồi, một khi lộ ra lập tức có vô số cán súng săn nhắm thẳng vào mình.

Vì vậy cách làm của Triệu Khách là che giấu bản thân trước, sau khi tìm kiếm đủ tình báo lại hành động.

Nơi thu thập tình báo chắc chắn là nơi nhiều người khó giữ được bí mật nhất, ở chỗ này đơn giản chỉ có dịch trạm, kỹ viện, tửu quán.

Chỉ có điều rắc rối nhất là trên người hắn không đủ tiền, một ít tiền tệ trong sách tem không thể dùng được ở chỗ này.

“Cướp!”

Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu Triệu Khách, ánh mắt nhìn quanh, đây là cách đơn giản trực tiếp nhất, chỉ là mục tiêu nhỏ yếu, trên tay không có bao nhiêu tiền.

Thật ra hắn cũng thấy người có tiền, ví dụ phía trước không xa có một nam nhân trung niên mặc kimono màu đen, vẻ mặt dữ tợn, khuôn mặt bóng loáng, vừa nhìn đã biết là tài chủ.

Nhưng có ba samurai đi theo bên cạnh, khiến Triệu Khách cảm thấy hơi khó giải quyết.

Thoạt nhìn ba người này rất bình thường, nhưng sau khi Triệu Khách dùng Hoàng kim đồng nhìn lướt qua, có thể cảm nhận được khí tức của ba người mạnh đến kinh người, đặc biệt là samurai vẫn ôm đao trong ngực, đao chưa ra khỏi vỏ, sát cơ chưa hiện ra, chỉ là bên trên đầy mùi máu tươi, Triệu Khách vểnh mũi lên là ngửi được.

Hiển nhiên, máu trên người không phải mổ heo làm thịt dê mà có.

Cho nên Triệu Khách suy nghĩ vẫn từ bỏ ý tưởng này, tuy giết mấy người không tính là gì với hắn, nhưng mạo hiểm việc bị lộ thân phận chỉ vì cướp một khoản tiền, khó tránh khỏi hơi lỗ vốn.

Triệu Khách đang định rời đi, lúc này một tên samurai đi ở phía trước như đã nhận ra Triệu Khách, ánh mắt khinh thường nhìn Triệu Khách, dùng tiếng Nhật Bản mắng: “Phì, dân đen hạ đẳng lại mơ tưởng muốn vào Mạc phủ, sao đại nhân lại dẫn tiến loại phế vật thế này.”

Vốn Triệu Khách cũng muốn đi, sau khi nghe được câu này không nhịn được dừng chân, quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương.

Thật ra tên samurai kia cũng chỉ không quen thấy việc gần đây trong kinh đô đột nhiên xuất hiện nhiều Ronin(1) như vậy, khiến công việc của bọn họ tăng lên rất nhiều, ngay cả đại nhân đi ra ngoài cũng phải điều động hơn ba người bảo vệ.

(1) Là những samurai không có chủ tướng trong thời kỳ Nhật bản phong kiến.

Vì vậy sau khi thấy Triệu Khách đi theo phía sau không nhịn được mở miệng oán trách, trong mắt bọn họ Ronin cũng là dân đen, thậm chí là cường đạo và thổ phỉ.

Chỉ không ngờ mình thuận miệng chửi rủa một câu như vậy lại bị đối phương nghe được rõ ràng, càng khiến người ta cảm thấy tức giận hơn là, đối phương lại dám trợn mắt lườm mình.

“Khốn kiếp!”

Ở Nhật Bản, quan hệ thượng hạ cấp rất khắc nghiệt, nói trắng ra Ronin là một vài samurai không có chủ nhân, hoặc là không có chỗ ở, là dân đen tùy ý lang thang.

Dù bọn họ chỉ là một samurai cấp thấp nhất cũng cao quý hơn bọn họ.

Vì vậy samurai sầm mặt lại, một tay cầm ngược chuôi đao trên tay, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Triệu Khách, sát cơ trong mắt được miêu tả sinh động.

Ánh mắt Triệu Khách nhìn thoáng qua tên mập mạp được samurai bảo vệ kia, chỉ thấy tên mập không chỉ không có ý cản trở, thậm chí còn lôi kéo hai tên samurai bên cạnh, bắt đầu đưa tiền đặt cược.

Dù tiếng động rất nhỏ nhưng Triệu Khách vẫn nghe rõ ràng, bọn họ đặt cược hắn có thể chống đỡ tên samurai này bao lâu.

Triệu Khách nghe vậy hơi nhướn mày, ánh mắt nhìn sang samurai, khóe miệng hơi cong lên, không nói tiếng nào nhưng nhìn khẩu hình đã biết đang mắng người.

“Ngu ngốc!”

Thấy thế, samurai đột nhiên rút ra trường đao trên tay, chém thẳng xuống trán Triệu Khách, samurai này thấy trên tay Triệu Khách không có vũ khí, một đao chém vào đầu sắc bén tàn nhẫn, nếu thật sự chém trúng có thể coi đầu Triệu Khách là đầu gỗ, cũng có thể chém thành hai khúc.

Xem ra đối với một samurai mà nói, giết một Ronin căn bản không có gánh nặng gì.

Chỉ có điều, hiển nhiên Triệu Khách cũng không phải Ronin ở trong mắt hắn ta, đối mặt với một đao sắc bén, Triệu Khách không những không lùi lại, ngược lại còn lao lên một bước.

Hoàng kim đồng trên mắt trái lóe lên, chỉ thấy hai tay Triệu Khách đóng mở, lại đón lấy lưỡi đao.

“Muốn chết!”

Thấy thế, trong ánh mắt samurai lập tức xuất hiện vẻ vui mừng, đao của hắn ta là tác phẩm của một vị đại tượng đúc đao Mạc phủ, tuy không phải vũ khí nổi tiếng nhưng cũng rất sắc bén.

Đối phương lại dám đưa tay ra đỡ, chỉ sợ chém một đao xuống, cái tay này cũng bị phế đi.

Nhưng còn không đợi samurai mỉm cười, chỉ thấy hai tay Triệu Khách khẽ vồ một cái, hình xăm quỷ dị chạy dọc theo hai tay Triệu Khách, lan tràn đến tận bả vai, hoa văn hình xăm rất kỳ quái.

Bốn màu xanh, đen, vàng, trắng đan vào nhau, hình thành một bộ kiềng xoắn lạ mắt, đây là Nhiếp nguyên thủ mà Triệu Khách khổ sở tu luyện ra.

Bản thân một thủ pháp này là một môn âm nhu bá đạo của Đạo gia, chỉ có điều sau khi được cải tạo, uy lực kém xa trước đó mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment