“Đáng chết, đi nhanh, làm không tốt đây là một cái bẫy.”
Hai người lấy lại tinh thần, lúc định rời đi lại nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân bộp bộp bộp.
Nơi này là Kyoto, cũng không phải nông thôn sơn dã gì, không phải nơi có thể tùy ý giết người.
Cho dù samurai muốn giết dân đen cũng phải do dân đen có chỗ mạo phạm, nếu không có đủ lý do lại tùy ý giết người, sẽ gây ra rắc rối lớn.
Huống hồ sau khi Sasaki đại nhân rời đi còn tự mình đến dặn dò, người bên trên là khách quý, dặn bọn họ đưa chút thịt rượu lên.
Lần này bên trong xảy ra chuyện chết người, lão bản nghe xong cũng bị dọa gần chết, nhanh chóng phái người đi báo quan.
Bây giờ, chắc chắn hai vị người đưa thư trên lầu đã gặp rắc rối lớn.
Chỉ thấy tiểu binh mặc giáp nhẹ, đầu đội mũ rộng vành bước nhanh lên lầu.
“Đáng chết, sao lại đến nhanh như vậy??”
Nam nhân rút trường đao trên tay ra, nhưng lúc này nữ nhân được gọi là Lô ca kia xoay tay một phát bắt được cánh tay hắn ta.
“Đừng liều mạng, chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, nhất định phải vào Mạc phủ, ngươi đi ra giết người, đến lúc đó sẽ gặp rắc rối.”
Nữ nhân nói xong mở cửa sổ ra, nói: “Nhanh, nhảy xuống đi.”
Hai người lần lượt nhảy xuống từ cửa sổ, đây là một con hẻm nhỏ không đáng chú ý, thấy thế trên mặt hai người hiện ra vẻ vui mừng, chỉ cần rời khỏi hẻm nhỏ trà trộn vào đám đông, không ai biết bọn họ đã làm.
“Nơi này!”
Nhưng đúng lúc này, một đội tiểu binh đột nhiên lao vào từ một đầu hẻm nhỏ, người cầm đầu là tên samurai đã giao thủ với Triệu Khách vào trước đó, Izumi.
Sau khi Izumi xuất hiện, chỉ thấy Baiteng cũng dẫn người lao đến, một trái một phải như làm sủi cảo, chặn lại hai người ở trong hẻm nhỏ này.
“Mả mẹ nó, cái quỷ gì đây!”
Nếu giết người bị phát hiện, bọn họ cũng nhận, chỉ có thể nói mình lơ là sơ suất, không may mắn lắm.
Nhưng trong nháy mắt bọn họ đã bị đám tiểu binh bao vây.
Tốc độ xuất hiện này còn nhanh hơn cả trong hiện thực.
Hai người không nhịn được nghĩ thầm, đây thật sự là cổ đại sao?
“Hắc hắc!”
Ở căn phòng trong một tửu lâu cách đó không xa, Sasaki ngồi quỳ chân trước bàn, cầm đũa gắp một miếng hải sản cho vào trong miệng, quay đầu nhìn bóng lưng Saito đứng ở cửa sổ cười nói: “Một đám ngu ngốc, lần này thú vị rồi, không phải sao?”
Chỉ thấy Saito chậm rãi gật đầu, vẫy tay một cái, một sợi hồn ảnh màu đen chui vào tay hắn từ bên ngoài cửa sổ, há miệng hút bóng đen vào trong miệng.
Cởi nón trụ ra để lộ một mái tóc rối bời, cẩn thận nhìn lại đây không phải Saito, mà là Triệu Khách bị chém đầu.
Chỉ thấy Triệu Khách bực bội gãi đầu, muốn nhanh chóng cạo sạch mái tóc này.
Cuối cùng hắn đã hiểu rõ vì sao samurai Nhật bản nhất định phải cạo sạch đỉnh đầu, bởi vì tóc quá dày lúc đội mũ giáp sẽ rất khó chịu, hơn nữa thỉnh thoảng có sợi tóc bay đến trước mặt cũng khiến người ta cảm thấy bực bội.
Ném nón trụ xuống đất, Triệu Khách ngồi xuống nhìn đồ sống, canh cá ở trên bàn, cầm đũa nếm thử mấy miếng, ngạc nhiên gật đầu, hương vị cũng không tệ lắm.
Mặc dù thời đại này không có xì dầu, không có bột ngọt, đồ gia vị, hoa tiêu đủ loại, nhưng tay nghề làm cá lại tốt hơn hiện thực, càng ngon hơn những món ăn hiện đại hóa đó.
Có lẽ vì cá là một trong những món ăn được cung cấp chủ yếu ở Nhật Bản.
Ngẩng đầu nhìn Sasaki một cái, dường như đang thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Đúng vậy, hiện tại ta đã chết, cho dù trước đó đã bị lộ thân phận. Nhưng bây giờ tất cả người đưa thư đều tập trung mục tiêu vào cặp nam nữ kia, còn ta lại có một thân phận mới, đó là một samurai cao quý đi theo bên cạnh Sasaki đại nhân.”
“Không sai, chiêu Kim thiền thoát xác, một hòn đá ném hai con chim này vừa giải quyết vấn đề ngươi để lộ thân phận, cũng thuận tiện để đôi cẩu nam nữ này phải chịu thiệt thòi, bây giờ đã hấp dẫn ánh mắt mọi người, tin tưởng tiếp theo bọn họ cũng không quá tốt đẹp.”
Sasaki nói xong uống một ngụm rượu, dáng vẻ rất thoải mái.
Nhưng lúc này Triệu Khách dựng thẳng ngón tay lên, nói: “Sai rồi, là một hòn đá ném bốn con chim! Lôi Mẫu đang trốn trong thư tiến cử, tin tưởng bây giờ cũng đã tiến vào trong thân thể nữ nhân kia, ngoài ra cũng hy vọng bọn họ có thể giúp ta thăm dò xem vũng nước Kyoto này sâu đến mức nào.”
Lúc tự lựa chọn bại lộ, Triệu Khách đã nghĩ đến sẽ có rắc rối xuất hiện.
Nhưng hắn càng muốn biết vũng nước này sâu đến mức nào, ẩn giấu bao nhiêu cao thủ.
Lúc hắn đi ra ngoài cùng Sasaki, đã khống chế Sasaki chuẩn bị hoàn tất, ra lệnh cho Izumi trở về gọi người.
Cứ nói vì lý do bảo vệ trân bảo, về Mạc phủ dẫn người chạy đến đây, trên đường lại gặp lão bản hoảng sợ chạy đến, cho nên mới chạy đến nhanh như vậy.
Thật ra Triệu Khách và Sasaki hoàn toàn là tự hỏi tự trả lời.
Chỉ có điều không phải Triệu Khách quá nhàm chán cố ý làm vậy, mà đang luyện tập.
Hắn rót linh hồn vào trong cơ thể Sasaki cũng không có tư tưởng của hắn ta, hoàn toàn dựa vào một phần nhỏ ý thức của Triệu Khách để khống chế.
Nghĩ đến hắn đi theo bên cạnh Sasaki, chắc chắn sẽ không thiếu tình huống tự hỏi tự trả lời này, nhất định phải luyện tập tốt từ trước.
“Xoẹt…”