Trong hẻm nhỏ, máu đỏ tươi tràn ngập trong không khí.
Chỉ thấy đầu Izumi bị đánh vỡ, ngã mạnh xuống đất, xác chết những tên tiểu binh kia cũng bị chặt đến rải rác khắp nơi.
“Đi nhanh!”
Nam nhân vừa thu lại trường đao cầm trên tay, thở phào một hơi, quay đầu nhìn lại, thấy bên nữ nhân được gọi là Lô ca đã giải quyết cả Baiteng và đám tiểu binh do hắn ta dẫn tới.
Cũng may hai samurai này không dẫn theo quá nhiều người, cộng lại cũng chỉ hơn mười người, nếu dẫn theo nhiều hơn chưa chắc bọn họ đã có thể giải quyết nhanh chóng như vậy.
Nhưng vừa rồi hắn ta đã tiêu hao 8 điểm bưu điện, điều này khiến trong lòng hắn ta hơi đau đớn, nghiến răng mắng: “Móa nó, đừng để ta biết là tên nào giở trò quỷ, nếu không ta chắc chắn làm thịt hắn.”
“Bớt nói nhảm đi, đi nhanh lên!”
Nữ nhân nói xong đã lau vết máu trên mặt, nhanh chóng chạy lướt qua nam nhân, vừa mở miệng giục vừa sải bước đi về phía trước.
Nhưng đúng lúc này, nữ nhân đột nhiên thay đổi sắc mặt, quay phắt người lại, đồng tử co rụt lại, hét to: “Không được!”
Tiếng nữ nhân hét chói tai khiến trong lòng nam nhân nặng nề, nhanh chóng rút trường đao trong tay ra, đột nhiên xoay tay chém xuống một đao.
“Ầm!”
Lưỡi đao chém giữa không trung như chém vào trên tảng đá, bàn tay nam nhân chấn động run rẩy, ngẩng đầu nhìn lên.
“Hít…”
Dù là giữa ban ngày nhưng trên khuôn mặt nam nhân vẫn sinh ra một lớp sương lạnh tái nhợt, mỗi một sợi tóc gáy trên người đều không nhịn được dựng đứng lên.
Trước mặt cũng không phải là người gì mà là một cái miệng vô cùng to lớn, bao phủ nửa người mình ở bên trong.
“Phốc…”
Miệng lớn đột nhiên đóng lại, răng bén nhọn không chút do dự nuốt nửa người nam nhân vào trong.
Cái miệng to lớn từ từ vặn vẹo, không ngừng truyền đến tiếng nhai nuốt “cạch cạch cạch” khiến nữ nhân cảm thấy lạnh cả người.
Nhưng đúng lúc này nữ nhân đột nhiên cảm thấy sau lưng có một bàn tay nhẹ nhàng từ từ đi dọc theo sống lưng của nàng lên trên.
Chỉ cần là nơi ngón tay vuốt ve, cơ bắp trên người sẽ bắt đầu trở nên cứng đờ, dường như đây không phải tay mà là một con nhện độc, khiến cả người nàng dần mất khống chế.
Bên tai vang lên từng giọng nói trầm thấp khàn khàn, cái miệng đỏ trắng rõ ràng nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai nữ nhân, áp lỗ tai vào bên tai nữ nhân, khẽ nói: “Nói, ai bảo ngươi tới nơi này quấy rối.”
“Ta…”
Nữ nhân há hốc mồm không biết nên nói cái gì, chỉ thấy lúc này có một bàn tay nắm cằm nữ nhân, xoay đầu nàng sang.
Trước mặt là một khuôn mặt trắng nõn, trắng này cũng không phải da trắng mà là kiểu trắng bệnh tật, dường như đang bôi một lớp sương thật dày lên mặt.
Khóe mắt bôi một lớp phấn đỏ rượu trông rất quái dị, hơi giống với geisha Nhật Bản, trên đầu đội một cái mũ ống thẳng màu đen, thoạt nhìn dáng vẻ không âm không dương.
“Không nói đúng không!”
Thấy nữ nhân không nói lời nào, vị Âm Dương sư trước mắt chậm rãi vẫy tay, chỉ thấy không gian bên cạnh nữ nhân bắt đầu vặn vẹo, những cái xúc tu như bạch tuộc vặn vẹo thò ra từ trong không gian.
Quấn quanh từng chút một dọc theo tay chân của nữ nhân, “xoạt” tiếng quần áo nữ nhân bị xé rách vang lên, vô số xúc tu tràn ra, trong chớp mắt đã nuốt hết bóng dáng nữ nhân.
“Ừm!”
Trong tửu lâu ở nơi xa, dường như Triệu Khách đã nhận ra điều gì đó, không nhịn được hơi nhíu mày, Lôi Mẫu đã kể lại rõ ràng chuyện vừa xảy ra với nữ nhân kia cho Triệu Khách nghe.
Hiện tại nữ nhân đã bị tra tấn không thành dáng người, bị đội trị an chạy tới khiêng đi, nhưng nghe ý Lôi Mẫu hình như đây chỉ là bắt đầu.
“Hừ!”
Triệu Khách bĩu môi, vốn tưởng hai người này có thể gây ra tiếng động lớn hơn, tốt nhất hấp dẫn những người đưa thư khác chạy tới, chỉ không ngờ đã biến thành một chết một bị bắt nhanh như vậy.
Sớm biết như thế, không bằng rót Lôi Mẫu vào thân thể một con chim, hắn có thể dựa vào thị giác của Lôi Mẫu xem phát sóng trực tiếp ở hiện trường.
Nhưng điều này cũng cho Triệu Khách một lời nhắc nhở, xem ra đại tướng quân Mạc phủ đã nhờ vả được phe gọi là Âm Dương thần cung, Âm Dương sư đã xuất hiện ở Kyoto.
Đám người đưa thư bọn họ muốn dựa vào những thủ đoạn cứng rắn để tranh giành cướp bóc, e rằng không làm được.
Xảy ra một việc như thế, đương nhiên Sasaki không thể ngồi ở đây, Triệu Khách để hắn ta đứng dậy rời đi giải quyết những việc rắc rối sau đó, hắn ở lại quán rượu cạo tóc.
Muốn giữ lại thân phận mới, đầu tiên phải giải quyết mái tóc rậm rạp này, coi như Triệu Khách không có phúc hưởng thụ nó, về phần mùi thối trên người, Triệu Khách đã dùng Nhiếp nguyên thủ rút ra, chuyển đến trên cơ thể người chết thay kia.
Sau khi mái tóc được cạo sạch, nhìn cái đầu trụi lủi trong gương, Triệu Khách cảm thấy tạm được, lấy ra khăn trùm đầu do Đồ phu chi hạp làm ra, bọc lên đầu mình.
Khăn trùm đầu này được chế tạo ra dựa theo dáng vẻ Saito, một lớp rất mỏng nhưng hai bên gương mặt có đầy huyết nhục, sau khi mang lên hoàn toàn giống hệt với mặt Saito.
Đây chính là chỗ tốt của Đồ phu chi hạp, chi tiết trên mặt nạ hoàn toàn vừa vặn với làn da của hắn, hơn nữa màu da tự nhiên, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, cho dù là Triệu Khách cũng không nhìn ra thật giả.