Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 317 - Chương 317. Tìm Ra Ngươi Rồi!

Chương 317. Tìm ra ngươi rồi! Chương 317. Tìm ra ngươi rồi!

Triệu Khách đi lên trước, lấy ra một quả lê gai từ trong sách tem, vừa ăn vừa nói: "Vẫn quên hỏi ngươi, sao ngươi biết ninja kia là Hattori Hanzo, người này có lai lịch gì trong lịch sử?"

Lộ Hạo gãi đầu: "Hattori Hanzo không phải tên mà là xưng hào, là một trong ba đại thủ lĩnh Iga, nhưng sau khi Hattori Hanzo ký kết điều ước hòa bình với Giáp Hạ, Hattori Hanzo đã trở thành người trung gian giữa Giáp Hạ và Iga. Hiện tại, Hattori Hanzo được tính là thủ hạ của Tokugawa Leyasu, nhưng bây giờ nhà Tokugawa phụ thuộc nhà Oda, nói cách khác Hattori Hanzo là thủ hạ dưới tay Oda Nobunaga."

Bị Lộ Hạo kéo một vòng lớn như vậy, Triệu Khách gãi đầu, hắn thật sự không hiểu lịch sử Nhật Bản, nghe quan hệ phức tạp như vậy, không khỏi dò hỏi: "Vậy nhà Tokugawa thì sao?"

"Nhà Tokugawa phụ thuộc nhà Oda, chỉ là sau này Oda Nobunaga bị giết ở Honno-ji, hai người Tokugawa Leyasu và Toyotomi Hideyoshi chiếm cứ rất nhiều ‘di sản’ của Oda Nobunaga, mặt ngoài thần phục Toyotomi Hideyoshi, lại vụng trộm phát triển vững chắc, sau cùng Toyotomi Hideyoshi chịu chết, mới đoạt được thiên hạ Oa quốc."

Triệu Khách nhíu mày: "Hơi giống Tư Mã Ý?"

"Ầy, hình như hơi giống." Bị Triệu Khách so sánh như vậy, Lộ Hạo cẩn thận nghĩ lại, vỗ đùi nói: "Ha ha, đúng là vậy."

Triệu Khách hơi tò mò hỏi: "Ngươi hiểu rất rõ phương diện này? Đặc biệt nghiên cứu."

Lộ Hạo toét miệng, cười nói: "Đều là hiểu rõ trong lúc chơi game."

Khóe miệng Triệu Khách giật một cái, vừa rồi còn cảm thấy Lộ Hạo rất đáng tin, kết quả nghe được câu này, suýt nữa đạp một chân qua.

Nhưng nghĩ lại nơi này cũng không phải lịch sử thật sự, ở trong không gian khủng bố, lịch sử chỉ là một cái bóng nghiêng, dù cuối cùng Oda Nobunaga còn sống thống nhất Oa quốc, Triệu Khách cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.

Ngay lúc này, Lộ Hạo đột nhiên đứng lên, ánh mắt quét qua, hoảng sợ kêu lên: "Chờ chút, không đúng!"

"Có gì không đúng??"

Triệu Khách thấy vẻ mặt Lộ Hạo căng thẳng, hình như không giống đang nói đùa.

Nhưng còn chưa đợi Triệu Khách mở miệng hỏi thăm, Lộ Hạo đột nhiên xoay người, quay người chạy vào bên trong.

Đợi chạy đến phía trước toà Đại Hùng bảo điện kia, sau khi con mắt cẩn thận nhìn lên bức tường kia, Lộ Hạo đột nhiên nhận ra điều gì đó, vỗ đùi, há mồm hô: "Mả mẹ nó, lão tử thật... A?? Lão đại ngươi đâu?"

Đang muốn nói phát hiện kinh người của mình cho Triệu Khách, quay đầu liếc qua thấy xung quanh một mảnh sương mù, chờ sau khi Lộ Hạo đi về chỗ cũ, mới phát hiện không thấy Triệu Khách đâu!

Cùng lúc đó, ở trong vùng biển cách Oa quốc rất xa, mấy chiếc thuyền cá đang vung lưới lớn, chuẩn bị tung lưới đánh cá ra.

Mấy ngư dân trên thuyền cá ra sức đánh bắt lấy lưới đánh cá, tuy hoàn cảnh thuyền cá này khá đơn sơ, ánh nắng nóng bỏng chiếu xuống nước biển, cảm giác châm chích đó khiến người ta khó mà chịu đựng.

Nhưng trên mặt đám ngư dân vẫn mang theo nụ cười.

Không biết vì sao trong những ngày gần đây, rất nhiều bầy cá xung quanh chạy về đằng này như bị điên, có vài con cá còn không chờ bọn họ thả lưới, đã tự nhảy lên thuyền.

Những ngư dân này tám đời cũng chưa từng thấy loại cá tự mình nhảy vào trong nồi như thế này, không! Ngay cả nghe nói cũng chưa từng.

"Ha ha ha, các ngươi nhanh nhìn, con cá này béo khoẻ như thế nhất định có thể bán giá tốt." Một tên ngư dân cầm một con cá vừa bắt lên, dài như cánh tay của người trưởng thành, chất thịt đầy đặn, thường ngày một con cá này có thể bán ít nhất nửa xâu tiền.

"Không được, thuyền chúng ta sắp không chịu được nữa, đáng chết, những con cá này rất không yên ổn, ta đi về trước."

Một tên ngư dân lớn tuổi nhìn trong khoang chứa cá tôm tràn đầy cá đang lắc lư dữ dội, lắc lắc tay, chuẩn bị trở về.

Mấy ngư dân khác thấy thế, không nhịn cười to nói: "Buông ra, cơ hội tốt như vậy, ngươi không vơ vét nhiều chút, trở về cẩn thận bà nương nhà ngươi không làm ấm giường cho ngươi."

Mấy ngư dân khác nghe vậy lập tức cười ha hả.

Nhưng cũng không quan tâm nhiều như vậy, bình thường thuyền nhỏ của bọn họ không gánh chịu được nhiều cá như vậy.

Cộng thêm không biết những con cá này bị cái gì kích thích, ở trong khoang chứa cá tôm như phát điên, không ngừng va chạm vào khoang chứa cá tôm.

Khiến những người này chống đỡ thuyền đã cố hết sức, lại tiếp tục bắt lấy, sợ xảy ra vấn đề.

"Mau nhìn!"

Lúc này mọi người nhìn lên, chỉ thấy trong lưới có một con cá bàn đá hình thể to lớn, cao cỡ nửa người, đang điên cuồng giãy giụa trong lưới.

Một con cá bàn đá lớn như vậy, ít nhất có thể bán giá một ngân phán, tương đương một tháng lợi nhuận của bọn họ, thấy thế mấy ngư dân cũng mặc kệ việc rời đi, tiếp tục vùi đầu bắt lại.

Thuyền cá ở phía xa nhìn thấy, trong lòng cũng hâm mộ, chỉ là nhìn thuyền cá của mình ngập nước đã rất nguy hiểm, vẫn cắn răng trở về.

Ngay lúc thuyền cá vừa rời đi không xa, đột nhiên nghe đằng xa xa truyền đến một tràng tiếng thét chói tai.

Hắn ta vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ mới nhìn một cái, tròng mắt hắn ta đột nhiên co rụt lại.

"Hít!"

Hít vào một ngụm khí lạnh, một cảm giác lạnh lẽo trào ra từ tim.

"Không! Không! Đi mau, đi mau!"

Nhìn tình cảnh phía xa, hắn ta cắn răng không ngừng thúc giục mình lập tức rời khỏi nơi này.

Bình Luận (0)
Comment