Nhưng lúc này hắn ta mới phát hiện cánh tay, bàn tay, bắp đùi của mình như hóa đá, hoàn toàn không nghe sai khiến.
Trong chớp mắt như vậy, chỉ thấy trên mặt biển có vô số con cá điên cuồng xông ra mặt biển, mấy thuyền cá trước đó bị những con cá này đụng vỡ nát.
Những ngư dân còn đang đắm chìm trong sự vui sướng bội thu, đảo mắt đã bị những bầy cá này xoắn thành thịt nát, máu tươi nhuộm đỏ mặt biển.
Hơn mười thuyền cá bị đập thủng chỉ trong nháy mắt.
"Ầm ầm..."
Lúc này, mặt biển đột nhiên cuốn lên một đợt sóng lớn như vực sâu mở ra cái miệng lớn, một phát nuốt bầy cá vào trong miệng.
Tình cảnh trước mắt khiến hắn ta không nhịn được trợn tròn tròng mắt, sợ là đời này kiếp này cũng không quên, một con Kình Ngư chậm rãi phá vỡ mặt biển.
"Xoẹt!"
Trên đỉnh đầu Kình Ngư phun ra một dòng nước, chỉ thấy dòng nước chậm rãi rơi xuống, lộ ra một cái quan tài đỏ tươi như máu ở bên trong.
"Rắc rắc rắc..."
Mép quan tài đỏ tươi chậm rãi vỡ ra một khe hở, một ngón tay trắng nuột như ngọc đưa ra ngoài theo mép quan tài.
Răng ngọc hé mở, nhẹ nhàng thở ra một luồng sương trắng: "Tìm ra ngươi rồi!"
"Lộ Hạo??"
Triệu Khách gọi vài tiếng nhưng không biết trước mắt sinh ra một tầng sương trắng mịt mờ từ lúc nào, Triệu Khách đi qua nhìn.
Chỉ thấy Lộ Hạo ngơ ngác đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn bức tường trước mắt, không biết đang nhìn cái gì.
"Này!"
Triệu Khách gọi một tiếng, thấy thân thể Lộ Hạo hơi đứng thẳng rồi nhúc nhích.
Thấy thế Triệu Khách không khỏi nhíu mày, không lập tức đi qua mà đi vòng qua bên cạnh Lộ Hạo cẩn thận đi đến bên cạnh, nhìn thoáng qua Lộ Hạo.
Chỉ thấy Lộ Hạo ngơ ngác, đờ đẫn nhìn mặt tường này, không biết nhìn cái gì.
"Ngươi đang nhìn cái gì?"
Triệu Khách nhìn lên, trên tường cũng không có cái gì, lại quay đầu nhìn về phía Lộ Hạo, trong lòng Triệu Khách lập tức căng thẳng, chỉ thấy Lộ Hạo nhìn chằm chằm vào mình, nhếch miệng mỉm cười với Triệu Khách.
Nụ cười kia... Rất khó hình dung, Triệu Khách chưa từng thấy một người có biểu cảm thế này.
Con mắt nửa mở, đồng tử co lại vô cùng nhỏ, ngay cả lông mi cũng như dính vào nhau, trên mũi nhăn nhó, vô cùng dữ tợn.
Hé miệng, môi trên lật lên, để lộ răng ở trước mặt Triệu Khách, cơ bắp trên mặt gần như căng ra.
Nét mặt cổ quái khiến trong lòng Triệu Khách cảm thấy gai gai, lấy sự hiểu biết của hắn với cấu tạo thân thể người, người bình thường tuyệt đối không làm được vẻ mặt như thế.
Nhưng Triệu Khách có thể khẳng định nụ cười như thế tuyệt đối không phải ý tốt, phải nói là ác độc!
"Ngươi không phải Lộ Hạo! Ngươi là ai?"
Triệu Khách cẩn thận quan sát gương mặt Lộ Hạo, không sai, mặc dù lúc này vẻ ngoài của Lộ Hạo trước mặt đúng là hình tượng mà hắn tạo lại cho Lộ Hạo.
Nhưng trực giác nói cho Triệu Khách biết, người trước mắt tuyệt đối không thể là Lộ Hạo.
"Quan tâm ngươi là ai, cút cho ta!"
Triệu Khách cau mày, một thanh Hàng ma phi đao bắn ra từ trên tay, lưỡi đao phát ra một tiếng rít gấp rút bén nhọn trong không khí.
Vèo một cái, xuyên qua đầu Lộ Hạo.
Nhưng chỉ nghe "ầm" một tiếng, phi đao như đâm vào tảng đá, cũng không làm Lộ Hạo bị thương một sợi tóc.
Dường như vừa rồi không phải phi đao bắn vào huyết nhục gì đó, ngược lại là một cái bóng.
"Đây là vật gì??"
Thấy thế, đầu tiên Triệu Khách ngạc nhiên, lập tức bước nhanh về phía trước thúc giục Nhiếp nguyên thủ, trên lòng bàn tay hiện ra ám kình âm nhu tàn nhẫn bắn vào đầu Lộ Hạo.
Bàn tay xuyên qua đầu Lộ Hạo lại cảm giác như không có đụng chạm mang tính thực chất gì, nhưng đây cũng không phải kết thúc, chỉ thấy Triệu Khách dùng Nhiếp nguyên thủ vồ một cái, một luồng lực hút tuôn ra, muốn thử hút ra thứ gì đó từ trên người Lộ Hạo.
Mặc kệ đối phương là gì, cho dù là quỷ hồn, Triệu Khách cũng có thể lấy ra một ít gì đó.
Nhưng lúc này Triệu Khách lại như vồ hụt, cũng không bắt được cái gì.
Đúng lúc này, Lộ Hạo đột nhiên đưa tay ôm cánh tay Triệu Khách, ngón tay trên hai bàn tay sinh ra móng tay bén nhọn đón lấy cánh tay Triệu Khách.
"Xoạt!"
Một miếng thịt to máu me đầm đìa bị móng tay kéo xuống từ trên bờ vai.
Khóe miệng Triệu Khách giật một cái, tuy có tem “Bức dực” giảm miễn cảm giác đau, nhưng bị xé xuống một miếng thịt như thế, cảm giác đau rát kia khiến Triệu Khách không nhịn được hút vào một ngụm khí lạnh.
Xoay tay đấm một cú, chỉ là vẫn giống như trước đó, một đấm này vẫn đập vào khoảng không.
"Đáng chết!"
Một kích không thành công, Triệu Khách lập tức bứt ra lui lại, thân thể lăn sang bên cạnh một vòng, chỉ thấy một cây súng săn xuất hiện ở trên tay Triệu Khách, nhắm thẳng vào đầu Lộ Hạo.
"Ầm!"
Trong súng săn này còn có viên đạn, cũng không phải là hạt sắt ban đầu mà là một nhúm bột phấn màu trắng.
Thì ra trước đó Triệu Khách rảnh rỗi đã sắp xếp sách tem, thấy còn có nửa bao tải Hủ âm phấn, loại vật này gây ra tổn thương rất lớn với những người âm khí rất nặng.
Cho nên Triệu Khách dứt khoát nhét những Hủ âm phấn này vào nòng súng, ép chắc chắn.
Lúc này cũng lấy ngựa chết làm ngựa sống, chỉ thấy Hủ âm phấn phun ra từ nòng súng, trong nháy mắt nổ tung trong không khí, toàn bộ bột phấn hình dáng sương trắng hoàn toàn bao phủ trước mắt trắng bệch.