Trong bụi cây không xa có một bóng dáng không đáng chú ý, nhẹ nhàng thoáng qua ở giữa rừng cây.
Đợi đến khi thấy Quỷ Diện đoàn đã vây quanh chùa miếu, Lộ Hạo không nhịn được siết chặt tay thành nắm đấm, cũng may chạy đủ nhanh, bị nhiều người đưa thư vây quanh như vậy, dù mọc cánh cũng đừng nghĩ bay ra ngoài.
Chỉ không biết Triệu Khách đã trốn ra ngoài hay chưa, ánh mắt Lộ Hạo đảo qua xung quanh, cũng không thấy bóng dáng Triệu Khách.
Nhưng một bóng dáng quen thuộc khác lại khiến tâm thần Lộ Hạo nặng nề: “Là hắn!”
Chỉ thấy ở bên cạnh Ashikaga Yoshiaki, Abe Kingzu ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, trên tay cầm một cây quạt, đang không nhanh không chậm nhìn trận lửa lớn trước mắt.
Bởi vì cái gọi là kẻ thù gặp mặt đỏ mắt, Lộ Hạo siết chặt nắm đấm, nghiến chặt hàm răng vang lên tiếng cạch cạch.
Nhưng chẳng mấy chốc Lộ Hạo đã lựa chọn từ bỏ, với thực lực của Abe Kingzu này, một mình hắn ta không thể chống lại được, huống chi bây giờ xung quanh còn có nhiều người đưa thư như vậy, một khi hắn ta bị phát hiện, coi như khó thoát khỏi cái chết.
Ngay lúc Lộ Hạo dự định nhân cơ hội rời đi, đột nhiên cảm giác được điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn, không biết từ lúc nào Abe Kingzu ngồi trên lưng ngựa đã híp mắt nhìn chằm chằm vào hắn ta.
“Không tốt!”
Mặc dù hắn ta đã che giấu hoàn mỹ nhưng lúc ánh mắt Abe Kingzu nhìn sang, nhịp tim của Lộ Hạo lập tức đập nhanh hơn, nghĩ đến lần trước mình bị Abe Kingzu bắt được.
Những cái xúc tu “chỗ nào cũng có” kia khiến hắn ta từ địa ngục đến thiên đường, lại từ thiên đường rơi xuống địa ngục, vừa nghĩ đến cảm giác này, Lộ Hạo cũng không nhịn được cảm thấy sợ hãi từ sâu trong linh hồn.
“Ồ!! Ngươi còn sống??”
Chỉ thấy ánh mắt Abe Kingzu lóe lên, trong con mắt chiếu rọi ra bóng dáng Lộ Hạo, thậm chí ánh mắt trực tiếp xuyên qua lớp da nhìn như mập mạp của Lộ Hạo, nhìn thẳng vào hình dáng của Lộ Hạo.
“Chạy!”
Bị ánh mắt Abe Kingzu nhìn lướt qua, Lộ Hạo như chuột thấy mèo, xoay người chạy ra ngoài.
“Thú vị.”
Abe Kingzu đóng lại quạt giấy trên tay, khẽ vươn tay ra, chỉ thấy có hai bóng đen đi ra từ hai bên trái phải.
Người cứng ngắc hiện đầy thi ban màu đen là một nam một nữ, lúc này thân thể hoàn toàn trần truồng, trên người đôi nam nữ này còn in dấu ấn ký của ninja Mạc phủ, hiển nhiên khi còn sống là một đôi ninja của Mạc phủ.
Trước đó hai người kia phụ trách giám sát Saito, nhưng vào ngày xảy ra việc lớn, hai người lại gặp riêng tư trên giường.
Kết quả bị Ashikaga Yoshiaki thù hận xông lên đầu, đang không tìm được chỗ thoát ra, đẩy hết tất cả trách nhiệm và lửa giận lên trên người hai người.
Tra tấn nhục thể có tính là gì?
Bọn họ bị Abe Kingzu luyện chế thành quỷ thi, ngay cả linh hồn cũng bị cầm tù trong thân thể, có được tư duy, tình cảm, trí lực, thậm chí là trí nhớ.
Nhưng đối với quyền khống chế thân thể thì vẫn bị Abe Kingzu khống chế trên tay, dù là Abe Kingzu để bọn họ đi lai giống với heo chó, bọn họ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Cùng với sự đau khổ, bọn họ còn phải trơ mắt nhìn mình trở nên người không ra người quỷ không ra quỷ từng chút một, dù cuối cùng biến thành một đống thịt nhão, linh hồn cũng không thể thoát khỏi nhục thể.
“Bắt hắn lại!”
Abe Kingzu chỉ một cái, hai bộ quỷ thi rít lên một tiếng, tay chân như là chó hoang xông vào rừng cây.
“Các ngươi đuổi theo, nhất định phải bắt hắn lại!”
Tuy Ashikaga Yoshiaki ở bên cạnh không thấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy động tác của Abe Kingzu, lập tức chỉ huy một phần người đưa thư đi theo bọn họ.
“Người này rất gian xảo, ta vẫn phải đích thân đi một chuyên.”
Abe Kingzu vuốt ve cái cằm trơn bóng, thấy rất hứng thú với Lộ Hạo này, nhớ ngày đó y quán bị cháy, hắn ta đã tận mắt thấy xác chết nữ nhân này.
Bây giờ lại xuất hiện ở đây, không thể không gây ra sự tò mò của Abe Kingzu.
“Nếu được phép, ta muốn sống!”
Ashikaga Yoshiaki nhìn Abe Kingzu, mở miệng dặn dò.
“Yên tâm, sống còn thú vị hơn chết.”
Khuôn mặt Abe Kingzu tái nhợt mang theo vài phần tà khí, nhấc dây cương lên, không nhanh không chậm đi theo.
Không nhắc tới bên Lộ Hạo, bởi vì chạy đến kịp thời, hơn nữa trong chùa miếu có mấy chiếc giếng đều đầy đủ nguồn nước, dù không thể dập tắt thế lửa ở từ đường, nhưng ít ra có thể khống chế không lan tràn ra xung quanh.
Cho đến khí sắc trời dần dần càng ngày càng mờ, trên cơ bản ngọn lửa đã bị dập tắt.
Mấy người đưa thư đứng ở bên cạnh, lạnh nhạt nhìn xung quanh, trước đó bọn họ đã quét sạch xung quanh một lần, xác định không phát hiện bóng dáng người thứ hai.
“Kỳ quái! Nơi này chỉ lớn như vậy, chẳng lẽ người còn có thể lên trời?”
“Hừ, sớm biết gia nhập Mạc phủ nhàm chán như vậy, lúc ấy lão tử nên học theo tên khốn Lý Vân kia, không gia nhập Mạc phủ.”
Mấy người đưa thư tụ tập lại một đoàn, sai khiến tiểu binh dưới tay để bọn họ hành động nhanh hơn, đồng thời khẽ phàn nàn.
Sau khi bọn họ gia nhập Mạc phủ, cả ngày không phải ở doanh địa, cũng bị gọi đi.
Từ lần trước bọn họ vây quét giết chết những yêu ma tấn công thôn làng kia, sau khi nhận được một khoản giá trị vinh dự, tiếp theo không có bất kỳ thu hoạch gì.