Những cái được gọi là yêu ma kia, thật sự không cùng một khái niệm với yêu ma trong không gian khủng bố thường ngày.
Có lẽ có đánh chết, cũng chưa chắc cầm được bao nhiêu điểm bưu điện.
Thậm chí sau một thời gian trong lòng vài người còn thấy hối hận, giết chết mấy thứ gọi là yêu ma, nhiều người chia đều công tích yêu ma như vậy, lại có thể chia bao nhiêu, e rằng điểm bưu điện này cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Cũng không biết những điểm bưu điện mà bọn họ tiêu hao hết kia, có thể hồi vốn hay không cũng là một vấn đề.
Sau này dù là huyết án lao tù, hay hỏa hoạn ở Mạc phủ, để bọn họ chạy đông chạy tây, ngay cả nhắc nhở nhiệm vụ cũng không có, đừng nói gì đến thu hoạch.
Lần này thật vất vả mới xuất hiện nhắc nhở nhiệm vụ chi nhánh, là để bọn họ đánh giết tất cả người vào Quang Chiếu tự.
Điều này khiến trong lòng một đoàn người lập tức nổi nóng, vốn tưởng có thể làm một vố lớn, kết quả sau khi bọn họ đi vào, ngoại trừ những xác chết trên mặt đất, ngay cả chim sống cũng không thấy.
Cũng như thiết lập mà Triệu Khách đã nghĩ đến, rất nhiều người đã bắt đầu nhận ra, có lẽ gia nhập Mạc phủ cũng là một cái hố.
Nhìn bóng đêm càng ngày càng sâu, đã thấy trong số mấy người đưa thư mơ hồ giảm bớt số lượng, hiển nhiên có người nhân lúc bóng đêm lặng yên chạy đi, đi ra ngoài tham gia vào một đội ngũ khác, đuổi giết Lộ Hạo.
Dù sao khó khăn đi một chuyến, cũng phải thu được chút gì đó mới được.
Còn có mấy người khác chưa từ bỏ ý định, muốn tiếp tục ở lại chỗ này.
Chỉ thấy sau khi ngọn lửa ở từ đường đã tắt, trong không khí tràn ngập một mùi khét, trong mùi hương này còn trộn lẫn một mùi thối cháy khét.
Ashikaga Yoshiaki đen mặt đi tới, thấy từ đường đã bị thiêu hủy, chỉ cảm thấy đau lòng nhức óc, lại nhìn lên trong từ đường còn có một bộ xác chết đã cháy khét.
Ashikaga Yoshiaki nhìn kỹ một chút, đây là người thủ hộ phụ trách trông coi từ đường.
Nhưng ngoại trừ cái đó ra thì không còn những thứ khác nữa, thấy một đống đổ nát trước mắt, Ashikaga Yoshiaki thở sâu: “Khốn kiếp!”
Sau đó nhìn sang chỗ khác, thấy mấy người đưa thư còn đứng cà lơ phất phơ ở đằng kia, mắng: “Đám rác rưởi các ngươi còn ngơ ngác cái gì nữa, tìm xung quanh đây cho ta, trong vòng ba mươi dặm, mặc kệ là ai đều giết chết toàn bộ!”
Mấy người ở lại thấy không chỉ không có thu hoạch bất ngờ, ngược lại Ashikaga Yoshiaki đen mặt chửi mắng một trận, mỗi người đều lạnh mặt khom lưng đi ra ngoài.
Đợi những người còn lại đều đi ra ngoài, Ashikaga Yoshiaki nhìn chằm chằm bài vị trước mắt, ngón tay run rẩy nhẹ nhàng vuốt ve mép.
Không nhịn được nhớ những năm tháng hắn ta ở lại nơi này ngày đêm cầu phúc cho tộc nhân, chỉ có điều sau khi năm tháng thay đổi, thân nhân, huynh trưởng của hắn ta đều không còn ở đây.
Trong nhân thế trống rỗng này, ngoại trừ hắn ta không còn người thân nào khác nữa, nghĩ đến đây Ashikaga Yoshiaki không nhịn được cảm thấy buồn bã.
“Hả!”
Ngay lúc này, Ashikaga Yoshiaki đột nhiên thấy trên mặt đất còn đặt một bài vị, là linh bài của huynh trưởng Ashikaga Yoshikki.
“Huynh trưởng!”
Đôi mắt Ashikaga Yoshiaki lập tức sáng ngời, bước nhanh lên trước, đưa tay nhặt linh bài ở dưới đất lên, thấy linh bài vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, không nhịn được mừng thầm: “Huynh trưởng đại nhân, là ngươi đang chú ý ta từ trong cõi u minh sao?”
Cùng lúc lời nói cuối cùng của Ashikaga Yoshiaki rơi xuống, một luồng khí lạnh đột nhiên phá đất mà lên, lưỡi dao lạnh băng đâm thẳng một dao vào cổ họng Ashikaga Yoshiaki, một bóng dáng mơ hồ chui ra từ trong đất, lạnh lùng nói: “Không! Là ta đang chú ý ngươi.”
Triệu Khách biết, mặc dù Ashikaga Yoshiaki này là một chính khách, nhưng lại coi trọng tình thân hơn những chính khách khác.
Cho dù Ashikaga Yoshikki đã chết, hắn vẫn nghĩ hết cách chứa linh hồn Ashikaga Yoshikki vào trong thân thể con quạ đen kia.
Dù đã trở thành đại tướng quân Mạc phủ, nhưng xưa nay không dám tuyên bố chuyện này ra bên ngoài, thậm chí người Mạc phủ chỉ biết Kura là thú cưng của hắn ta mà thôi.
Dưới vẻ mặt lạnh lùng là sự bảo vệ tốt nhất với huynh trưởng của mình.
Vì vậy Triệu Khách cố ý đặt bài vị Ashikaga Yoshikki ở trên đầu mình, cũng lợi dụng tình thân của Ashikaga Yoshiaki với huynh trưởng của mình, để sự đề phòng của hắn ta giảm xuống thấp nhất.
Một đao không chút lưu tình, nhanh chuẩn tàn nhẫn, ánh mắt Triệu Khách tàn nhẫn, trên mặt, trên cánh tay toàn là vết sẹo bị lửa làm bị thương, trong con ngươi cứng cỏi để lộ ra ý ngươi không chết thì ta chết.
Lưỡi đao đâm xuyên qua linh bài trên tay Ashikaga Yoshikki, sắc mặt Ashikaga Yoshiaki đột nhiên thay đổi, căn bản không kịp trốn tránh, nghiến răng một cái, đưa tay đập vào mép lưỡi đao.
“Xoẹt.”
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương, lưỡi đao đâm xuyên qua mắt trái Ashikaga Yoshiaki, gần như đâm xuyên qua xương cốt bên cạnh huyệt thái dương của hắn ta.
Nếu không phải vừa rồi vỗ một cái, có lẽ một đao kia sẽ xuyên qua đầu của hắn ta, nhưng dù như thế Ashikaga Yoshiaki vẫn đau sống không bằng chết, chỉ cảm thấy trên dưới cả người đều co giật.
“Chết!”
Triệu Khách đứng bật dậy từ dưới đất, lưỡi đao trên tay uốn éo, gần như cắt ra nửa bên gò má của Ashikaga Yoshiaki.