Thật sự sợ điều gì sẽ gặp điều đó, tổ hợp tem trên tay hắn sợ nhất phải đối mặt với loại cao thủ cận chiến như Phi Mã, da dày thịt béo, dù là Phi đao thuật hay một phương thức tấn công khác hoàn toàn không có hiệu quả với những tên cứng rắn như con rùa thế này.
Ngược lại, một khi bị loại người này áp sát, hắn sẽ trở nên bị động.
Thủ đoạn duy nhất để hắn đối phó với loại người này là Nhật dạ tập sát.
Nhưng về khoảng cách các lần sử dụng, đến bây giờ loại năng lực Nhật dạ tập sát này vẫn trong trạng thái cold-down.
Tin tức xấu hơn nữa là, ngoại trừ người trước mắt, còn có bốn tên càng khó chơi hơn ở bên cạnh, rõ ràng đã ăn chắc hắn.
Tin tức tốt duy nhất trong bất hạnh là dường như bọn họ không muốn lãng phí quá nhiều điểm bưu điện ở trên người hắn, vì vậy đến bây giờ vẫn chưa ra tay.
“Hắc hắc hắc! Nào, lão ưng bắt gà con!”
Giọng hán tử trung niên rất trầm thấp, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Khách bĩu môi một cái, vung cái chùy lớn trên tay lên, thân thể lại bắt đầu xoay tròn.
“Mả mẹ nó!”
Triệu Khách nhanh chóng nhận ra tên này muốn làm gì, vẻ mặt lập tức nặng nề, nhanh chóng lấy ra một cái bình thủy tinh từ trong sách tem, đổ xuống đầu tên này.
“Ầm!”
Chỉ thấy bình thủy tinh nổ tung, một túm bột phấn màu đỏ tản ra trong không khí, cảm giác nóng bỏng kia lập tức khiến hán tử hét thảm một tiếng, hai tay buông chùy ra, đưa tay che mắt của mình.
“Vèo! Vèo!”
Hai tiếng xé gió trầm thấp vang lên, Triệu Khách cúi đầu chỉ thấy hai thanh thiết chùy lớn lướt qua đỉnh đầu Triệu Khách như bay, nhưng tiểu binh cách đó không xa cũng không kịp trốn tránh, trong nháy mắt bị thiết chùy quét ngang, tình cảnh kia… Trong nháy mắt một mảng máu thịt be bét, những người bị thiết chùy nện trúng, thịt và cả xương cốt đều bị ép thành một cục thịt nhão.
Thấy thế Triệu Khách nắm bắt cơ hội muốn chạy trốn nhưng nam nhân đột nhiên đưa tay ra túm lấy cổ họng Triệu Khách, trở tay đập Triệu Khách ầm ầm trên mặt đất.
“Khụ!” Triệu Khách phun ra một ngụm máu tươi.
Trước mắt choáng váng từng cơn, nếu không phải có năng lực đặc thù Ý chí sắt thép của tem Lão binh chống đỡ, lần này đủ khiến Triệu Khách hôn mê.
Nhưng dù như vậy, đầu Triệu Khách vẫn chấn động ong ong.
Ngay lúc này, trong đầu Triệu Khách xuất hiện một giọng nói rất xa lạ: “Ta đến giúp ngươi, nhưng ngươi phải trả giá đắt!”
“Ngươi là ai?”
Triệu Khách bị giọng nói xa lạ này làm cho giật mình, nhưng lập tức cảm thấy giọng nói này rất quen tai, trong chốc lát lại không nghĩ ra là ai.
Ngay lúc này, Lôi Mẫu mở miệng nhắc nhở: “Là tỷ tỷ!”
“Tỷ tỷ??”
Trong lòng Triệu Khách chấn động, lúc này mới đột nhiên nhớ tới Lôi Mẫu vẫn nhắc tới bản thân có một người tỷ tỷ, sinh trưởng ngay sau đầu nàng.
Cho đến nay, Triệu Khách đã yêu cầu Lôi Mẫu bỏ qua sự tồn tại này, thậm chí còn cố ý không cho phép Lôi Mẫu đánh thức người gọi là tỷ tỷ này, vì trong lòng Triệu Khách vẫn còn có khúc mắc với sự tồn tại của Lôi Mẫu.
Nếu nói bảy nhân cách kia của hắn có bao nhiêu khốn kiếp, vậy bọn họ sẽ gian xảo đến mức đó.
Đã từng có một vị bác sĩ tâm lý bị bọn họ chơi thành bệnh thần kinh, đám người này đột nhiên có lòng từ bi nói cho ngươi biết chúng ta logout vĩnh viễn, trước khi đi còn đưa cho ngươi một dụng cụ giúp đỡ.
Ngươi sẽ có suy nghĩ gì? Đây tuyệt đối là âm mưu.
Hơn nữa công cụ giúp đỡ này, mẹ nó còn mang theo một cái cửa sau.
Đổi lại là ngươi, ngươi không thể không cân nhắc, liệu trong công cụ giúp đỡ này có cất giấu một loại virus nào đó mà ngươi không biết hay không.
Nếu không phải phân hồn xuất hiện khiến Triệu Khách càng ngày càng phát hiện nhiều tác dụng của Lôi Mẫu, Triệu Khách đã sớm nghĩ cách tiêu diệt Lôi Mẫu.
Lúc này là lần đầu tiên tỷ tỷ của nàng chủ động xuất hiện kết nối với hắn, còn chọn ngay lúc hắn gặp nguy hiểm lớn nhất, Triệu Khách có thể ngửi được mùi hương nhân lúc cháy nhà còn đi hôi của.
Nhưng lúc này Triệu Khách đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ thấy hán tử trước mắt đang lấy ra một thanh cốt đao dùng để chặt thịt từ trong sách tem của mình, giơ cao lên đỉnh đầu.
“Chỉ cần giữ lại một hơi là được, có thủ đoạn gì nhanh lấy ra cho ta.”
Đã không còn đường sống vẹn toàn, Triệu Khách nghiến răng một cái, gật đầu đồng ý.
“Không thành vấn đề!”
Trong nháy mắt Triệu Khách nói xong, chỉ thấy trên khuôn mặt hắn lại nở nụ cười quỷ dị.
Tinh thần Triệu Khách lập tức biến mất khỏi cơ thể, chỉ thấy một viện mồ côi rách nát dần trở nên rõ ràng ở sâu trong con ngươi.
“Cạch!”
Cửa lớn rỉ sắt nhanh chóng mở ra, tinh thần của Triệu Khách như một cơn gió xuyên qua hành lang đã trở thành đống đổ nát ở trước mắt, “cạch cạch cạch” từng cánh cửa phòng bị đẩy ra, trong phòng trống trơn đầy hình vẽ xấu xí.
Cuối cùng, Triệu Khách đột nhiên dừng lại trước một cánh cửa kim loại, không cần Triệu Khách chạm vào cánh cửa phòng trước mắt, chỉ thấy cánh cửa “cạch” một cái chậm rãi mở ra, một khuôn mắt giống hắn như đúc xuất hiện ở trước mặt hắn.
Người trước mắt như đã nhận ra sự tồn tại của hắn, chậm rãi ngẩng đầu, trong con ngươi đỏ hồng lộ ra vẻ điên cuồng và nóng nảy: “Giết chết, giết chết, giết chết toàn bộ!”