Tiếng nói như thủy triều lập tức bao phủ Triệu Khách, lao ra khỏi phòng, rời khỏi viện mồ côi, không ngừng lên cao, lao thẳng đến hai con mắt của hắn.
“Chết đi, ta sẽ để ngươi chết thoải mái!”
Trên mặt Đồ Bảo lóe lên ánh sáng dữ tợn, thấy con ngươi Triệu Khách xám đen, tưởng tên này đã sợ vỡ mật, hắn ta rất thích vẻ mặt giãy giụa, tuyệt vọng thế này, như một loại gia vị khiến hắn ta cảm thấy hưng phấn.
Ngay chớp mắt Đồ Bảo chém con dao trên tay xuống, sâu trong con ngươi Triệu Khách hiện ra một vòng ánh sáng như máu.
Hai tròng mắt nhanh chóng co vào, ánh mắt như đột nhiên biến thành người khác.
“Giết chết!”
Tiếng gầm lên giận dữ, hai chân Triệu Khách đột nhiên nâng lên vòng qua cánh tay Đồ Bảo, cơ thể lăn một vòng trên mặt đất.
Cách vòng qua này khiến Đồ Bảo lập tức mất thăng bằng, suýt nữa bị Triệu Khách kéo ngã xuống đất.
“Còn muốn giãy giụa!”
Vẻ mặt Đồ Bảo hơi trầm xuống, ngón tay bóp chặt như muốn bóp gãy cổ người này.
Nhưng trên khuôn mặt Triệu Khách lại lộ ra vẻ dữ tợn hơn cả Đồ Bảo, loại ánh mắt cuồng nhiệt trần trụi này khiến Đồ Bảo nghi ngờ đây là một tên điên?
Trong phút chốc ngây người, chỉ thấy ngón tay Triệu Khách đột nhiên bóp cổ tay Đồ Bảo, hành động này như một con kiến đang đốt, ngày thường Đồ Bảo tuyệt đối không quan tâm.
Nhưng lúc này Đồ Bảo đột nhiên cảm giác cánh tay tê rần, khớp cổ tay phát ra tiếng cạch cạch, ngón tay đột nhiên mất sức buông cổ họng Triệu Khách ra.
“Cái này?? Sao lại làm được?”
Đồ Bảo ngây người một lúc, hắn ta đã chiếm được lực lượng tuyệt đối, sao đối phương có thể làm mình bị thương một cách dễ dàng như vậy.
Đồ Bảo ngạc nhiên còn chưa kịp phản ứng lại, hai vai đã bị Triệu Khách bóp chặt, dùng chùy đập một cái, “cạch” một tiếng khiến Đồ Bảo suýt thì rơi nước mắt, tuy phòng ngự của hắn ta rất cao nhưng xương mũi là nơi rất yếu ớt, không khác biệt quá nhiều với người bình thường.
Thoát khỏi Đồ Bảo, Triệu Khách cũng không rút lui ngay, ngược lại áp sát vào cơ thể Đồ Bảo bắt đầu xoay xung quanh, nắm đấm như cơn mưa to điên cuồng đập xuống người Đồ Bảo.
Nắm đấm này trông như mưa bụi, lúc đánh vào người Đồ Bảo chỉ như đấm lưng xoa bóp.
Nhưng bị một người sắp chết đánh lung tung như vậy, khiến mặt mũi Đồ Bảo hơi không nhịn được, sầm mắt lại: “Muốn chết!”
Vừa rồi bị những Triệu Khách dùng mấy thủ đoạn kỳ quái, khiến trong chốc lát Đồ Bảo hơi trở tay không kịp, mới rơi vào thế yếu.
Nhưng đến lúc chiến đấu thật sự, hắn ta tuyệt đối không tin một người đã chịu rất nhiều vết thương này sẽ là đối thủ của hắn ta.
Thế nhưng, Đồ Bảo vừa quay đầu lại, dù Đồ Bảo di chuyển thế nào cũng chỉ có thể thấy cái đuôi của Triệu Khách, tên này như một miếng cao da chó dán vào lưng hắn ta, không ngừng vung nắm đấm vào bụng.
“Bộp bộp bộp bộp…”
Đôi mắt Triệu Khách đỏ như máu, thịt trên nắm đấm đã bị mài mòn lộ ra xương cốt nhưng vẫn không dừng lại, ngược lại càng đánh càng cảm thấy khó mà kiềm chế sự hưng phấn.
Hắn bị cầm tù trong cái lồng đáng chết kia quá lâu, khó khăn lắm mới được đi ra ngoài một lần, tất nhiên muốn trút ra hết lửa giận trong lòng.
Không biết vì sao cách đánh như chó điên này lại khiến trong lòng Đồ Bảo có dự cảm xấu.
“Đồ Bảo! Đừng chơi nữa, giải quyết hắn đi.”
Ba người đứng ở đằng xa thấy thế không nhịn được nhíu mày, vẻ mặt hơi mất kiên nhẫn.
Bọn họ nhận ra người trước mắt chỉ là nỏ mạnh hết đà, vết thương trên người càng ngày càng nặng, trông như đang chiếm được ưu thế, nhưng trên thực tế căn bản không tạo ra bất kỳ thương tổn gì cho Đồ Bảo, chỉ dựa vào sự linh hoạt để miễn cưỡng chèn ép mà thôi.
“Biết rồi!”
Bị đồng đội thúc giục khiến Đồ Bảo hơi tức giận.
Con tem Bạch tượng kia lại xuất hiện ở sau lưng Đồ Bảo.
Chỉ thấy Đồ Bảo giậm chân một cái, đạp xuống mặt đất dưới chân để lại một đấu chân cực sâu, trong nháy mắt một luồng sóng xung kích đặc biệt đập về phía Triệu Khách.
“Chấn nhiếp trùng kích.”
Một khi bị đánh trúng ở khoảng cách gần, sẽ khiến cả người đối phương tê liệt.
Đến lúc đó, hắn ta chắc chắn sẽ nghiền nát mỗi một tấc xương cốt trên người tên này trước tiên.
Ngay lúc sóng xung kích đảo qua người Triệu Khách, chỉ thấy trên khuôn mặt vặn vẹo của Triệu Khách lại lộ ra vẻ hưng phấn, Triệu Khách kích hoạt năng lực đặc thù thứ ba Bách chiến không mệt của con tem “Lão binh”.
Bách chiến không mệt: Tiêu hao 3 điểm bưu điện loại bỏ tất cả trạng thái tiêu cực ở trên người (chú thích: Không bao gồm tổn thương vật lý, tàn tật, nội thương đủ loại)
Một tia sáng vàng lóe lên trên da Triệu Khách, những trạng thái tiêu cực trên người lập tức bị quét sạch sẽ.
“Đáng chết!”
Vẻ mặt Đồ Bảo trầm xuống, lúc đang muốn ra tay đột nhiên sắc mặt tái nhợt, dường như trong nháy mắt đã mất đi tất cả huyết sắc, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Cúi đầu nhìn sườn trái của mình, chỉ thấy thịt trên sườn trái đã biến thành màu tím đen, không chỉ như thế, trong bụng hắn ta đột nhiên xuất hiện cảm giác đau quặn, khiến hắn ta không còn chút sức lực nào.
“Tại sao lại như thế??”