Nghĩ đến đây, trong lòng Viên Chân như đang rỉ máu, nếu món bảo vật này nhận mình làm chủ, chắc chắn tạo nghệ Phật pháp của mình sẽ lên một tầng nữa.
Đến lúc đó, dựa vào sự trợ giúp của Hoàng tộc chấn chỉnh lại uy danh Luật tông, tuyệt nhiên không phải nói chơi.
"Pháp danh của vị cao tăng kia là Không Kiến!"
Triệu Khách đâu biết được chủ nhân cũ của Phật châu tên cái gì, dứt khoát dựa theo Ỷ Thiên Đồ Long Ký, thuận miệng lấy tên của sư phụ Thành Côn, Không Kiến thần tăng để báo ra.
"Không Kiến..."
Viên Chân nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, trong miệng niệm Nam Mô một lát, chắp hai tay cúi đầu về phía tây, nói: "Ngã phật như không, không gặp ngã phật, quả nhiên là đại sư."
Chỉ thấy Viên Chân thở ra một hơi, quay đầu nhìn Phật châu trên tay Triệu Khách, khẽ cắn môi, giậm chân một cái nói: "Thôi được, ngươi đi theo ta, ta truyền cho ngươi một số chân ngôn Luật tông, có lẽ có cơ duyên, có thể để ngươi mở ra truyền thừa Phật châu này."
Viên Chân nói như vậy, thật ra lòng cũng tính toán riêng.
Trong mắt Viên Chân, dù sao Triệu Khách cũng là một thôn phu nơi sơn dã, cho dù mở truyền thừa cũng chưa chắc hiểu được ảo diệu trong đó.
Đến lúc đó để hắn soạn ra kinh văn cho mình, chờ sau này lại nghĩ cách để hắn mở khế ước với Phật châu.
"Cảm tạ đại sư."
Triệu Khách cúi đầu, dáng vẻ nước mắt cảm kích, khiến trong lòng Viên Chân tìm lại chút thăng bằng.
"Ngươi đứng lên đi, chỉ là bây giờ ta chưa thể truyền thụ Luật tông, không biết vì sao trong khoảng thời gian này yêu ma hoành hành, ta nhất định phải tra ra chân tướng, ngươi đi theo ta là được."
Viên Chân nói xong, xoay đầu đi không muốn nhìn chuỗi Phật châu trên tay Triệu Khách nữa, ngay cả chạm cũng không dám, bởi vì hắn ta cảm thấy chỉ cần mình chạm một cái, sẽ không nỡ trả lại nữa.
Triệu Khách vội vàng cất kỹ Phật châu, đứng lên nhìn cái đầu trụi lủi của Viên Chân, đầu lưỡi liếm khóe miệng, ngón tay ngầm thu hồi phi đao vào sách tem.
Viên Chân quay đầu nhìn quần áo trên người Triệu Khách, rách tung toé còn mang theo vết máu, không nhịn được cau mày, lấy ra một bộ tăng phục từ trong túi của mình cho Triệu Khách để hắn thay.
Thay sang tăng phục, khỏi phải nói, Triệu Khách cảm giác dáng vẻ hiện tại của mình cũng có mấy phần giống hòa thượng.
Hai người đi dọc theo một con đường khác xuống núi, vừa rời khỏi rừng cây đi không bao xa, đột nhiên nghe được một tràng tiếng bước chân sau lưng.
Triệu Khách liếc mắt qua, trong lòng lập tức căng thẳng, người ngồi trên lưng ngựa là vị Âm Dương sư đi theo Ashikaga Yoshiaki trước đó, Abe Kingzu.
Lúc này Triệu Khách không nhịn được cúi đầu trốn sau lưng Viên Chân, trong lòng lập tức căng thẳng.
Lúc trước hắn để Lộ Hạo đi trước, thật ra muốn để Lộ Hạo dụ những người khó giải quyết nhất rời đi, đặc biệt là vị Âm Dương sư này, dù cho lúc hắn ở trạng thái mạnh nhất cũng không nắm chắc.
Đừng nói với trạng thái hiện tại của hắn, nếu thật sự đánh nhau, cũng chỉ có thể dựa vào vị Viên Chân bên cạnh.
"Ồ!"
Từ xa Abe Kingzu đã thấy hai người đứng trên đường, ánh mắt nhìn lướt qua mặt Viên Chân, chờ thấy tăng bào cũ nát cùng nước bùn dưới chân Viên Chân.
Abe Kingzu nhếch môi, thúc ngựa: "Giá!"
Chỉ thấy con ngựa chạy như bay, cuốn lên bùn đất ẩm ướt trên mặt đất, phi nước đại qua bên cạnh Triệu Khách và Viên Chân, trong nháy mắt nước bùn trên đất rơi xuống trên người hai người.
"Khốn kiếp!"
Đột nhiên bị bắn đầy nước bùn, Viên Chân trợn tròn mắt nhưng Abe Kingzu lại kéo dây cương ngựa, quay đầu mỉm cười nhìn Viên Chân, trên khuôn mặt tái nhợt kia lộ ra chút thoải mái, cao ngạo nói: "Không phải Viên Chân đây sao, ngươi không ở trong ổ hòa thượng của ngươi, lại tới đây làm gì."
Trong lòng Triệu Khách giật mình, hai người này còn quen biết nhau.
Phát hiện ánh mắt Abe Kingzu nhìn về phía mình, Triệu Khách không nhịn được nhướn mày, chắp tay trước ngực trốn sau lưng Viên Chân.
"Tiểu tử này rất lạ mặt, hiếm lắm Luật tông các ngươi có người mới, chẳng lẽ nhà ai không cần nhi tử ngốc, các ngươi nhặt về làm đồ đệ."
Abe Kingzu nói xong, xung quanh lập tức cười vang, hiện tại Luật tông đã không phải là Luật tông ở thời Tể tướng áo đen.
Bây giờ, Phật môn tàn lụi, không ai ngu đến mức xuất gia.
Người có chút suy tính, dù làm ronin cũng thoải mái hơn hòa thượng, nếu không phải bây giờ có Hoàng tộc bảo vệ, Phật môn đã sớm không còn.
Bị lạnh lùng mỉa mai như thế, Viên Chân siết hai tay thành nắm đấm, vung ống tay áo một cái lôi kéo Triệu Khách bước nhanh rời đi.
Thấy dáng vẻ xấu hổ giận dữ của Viên Chân, cuối cùng trong lòng Abe Kingzu cũng vui vẻ hơn nhiều, rõ ràng trước đó đã sắp bắt được tiểu tiện nhân kia.
Kết quả vì bên Ashikaga Yoshiaki xảy ra việc lớn, không thể không quay lại.
Những Quỷ Diện đoàn được chiêu mộ kia đúng là một đám phế vật, vì công lao tự giết lẫn nhau, còn có người bị cạm bẫy đâm thành con nhím.
Khiến tâm trạng của Abe Kingzu trong hai ngày nay vẫn không tốt, sau khi trêu chọc Viên Chân, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi điều khiển ngựa đi về phía trước một đoạn đường, đột nhiên Abe Kingzu nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt trở nên khó coi, nói: "Không đúng! Tên kia không đi giày cỏ của Luật tông, không tốt, nhanh! Nhanh! Quay đầu, đuổi theo cho ta!"