Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 338 - Chương 338. Lời Nói Dối Trắng Trợn (2)

Chương 338. Lời nói dối trắng trợn (2) Chương 338. Lời nói dối trắng trợn (2)

Vốn Triệu Khách còn muốn giải thích nhưng vừa há miệng, đột nhiên trong đầu nghĩ đến điều gì đó.

Hai tròng mắt linh hoạt đảo một vong, trên mặt lập tức lộ ra vẻ đau xót, đưa tay che mặt.

Hai bả vai hơi run rẩy, có thể nghe thấy giọng Triệu Khách khàn khàn còn xen lẫn chút nghẹn ngào.

Hắn khẽ nói: “Ta cũng được coi là tăng nhân.”

Thấy vẻ mặt Triệu Khách buồn bực khiến Viên Chân trở tay không kịp, sau khi vội vàng an ủi một chút, lại thấy Triệu Khách càng khóc càng ghê, đôi mắt đỏ hoe, không nhịn được chảy nước mắt.

“Vì sao có chuyện như thế? Chẳng lẽ ngươi không phải tăng nhân?”

Nghe thấy Viên Chân hỏi thăm, Triệu Khách lấy khăn lau nước mắt ra, nói thầm: “Móa nó, bôi hơi nhiều nước hành.”

Triệu Khách thở sâu, điều chỉnh cảm xúc ở trong lòng, trên mặt mới tỏ ra căm phẫn nói: “Không dám giấu giếm đại sư, ta từng bị một yêu ma bắt ở bờ biển, trước khi sắp chết được một vị cao tăng đến từ đông thổ cứu ta.”

“Cao tăng đông thổ!”

Ánh mắt Viên Chân sáng ngời, phải biết rằng Phật môn đã suy thoái, nếu không phải có hoàng tộc quan tâm, đã sớm bị Âm Dương đạo thay thế, nhưng dù vậy cũng bị chèn ép không thở nổi.

Viên Chân thật lòng hy vọng có một vị cao tăng xuất thế ngăn cơn sóng dữ, cũng như ông tổ luật tông năm đó được gọi là Giám Chân giữ sự cân bằng, thể hiện ra Phật pháp vô thượng, thành lập Luật Tông miểu thuật, thời đại đó là thời đại mà Viên Chân hướng tới.

Bên trong pháp hiệu của hắn ta có một chữ Chân, cũng chính vì trong lòng hướng đến thời đại Giám Chân đó.

Bây giờ nghe bốn chữ cao tăng đông thổ này, sao trong lòng Viên Chân không kích động cho được.

Nhưng lời nói tiếp theo của Triệu Khách lại dội cho Viên Chân một chậu nước lạnh, chỉ thấy hai mắt Triệu Khách đầy tơ máu, khóc ròng nói: “Vị đại sư này vì cứu ta đã thể hiện ra Phật pháp vô thượng, tuy cuối cùng đã chém giết được yêu ma, nhưng lại tổn hao nhiều nguyên khí bản thân, ta chăm sóc thế nào cũng không hết bệnh, cuối cùng đã tọa hóa viên tịch.”

Nghe đến đây, trong lòng Viên Chân lạnh lẽo, sau khi tiếc hận lại sinh ra mấy phần ngờ vực vô căn cứ.

Lúc trước nghe đồn, Giám Chân tổ sư đến từ đông thổ cũng bị yêu ma quấy nhiễu, trước sau sáu lần mới thành công, nhưng sau đó Phật pháp phổ chiếu, không ai có thể địch lại.

Nếu thật sự là cao tăng đến từ đông thổ, sao lại chém giết một yêu ma đã khiến bản thân tổn thương nguyên khí, nếu thật sự là như thế, trong lời Triệu Khách cũng có mấy phần giả dối hoặc là khoa trương.

Hơn nữa, cho dù là thật nhưng chỉ có thực lực như thế, vậy có ích lợi gì?

Nghĩ đến đây, tuy Viên Chân không để lộ ra nhưng khóe môi hơi cong lên, có thể thấy được trong lòng cao ngạo và khinh thường như thế nào.

Chút thay đổi trên vẻ mặt đó không giấu được Triệu Khách, nhưng Triệu Khách đã sớm có chuẩn bị, nói: “Vị cao tăng đó từng nói, lúc hắn đến thiên lôi trải đường, hải yêu quấy phá, nhưng hắn đã lập lời thề lấy Phật pháp độ thiên hạ, chỉ vì cứu ta trong tình thế cấp bách, mới chém giết yêu ma phá tan lời thề, lúc này mới có kết cục đáng buồn như thế.”

Triệu Khách càng nói càng hưng phấn, hận không thể nói hết những lời trong tiểu thuyết ra, khiến Viên Chân nghe đến ngạc nhiên, phổ độ thiên hạ, ý nguyện to lớn như vậy, là nhân vật cấp bậc nào mới dám lập lời thề độc.

Chỉ thấy lúc Triệu Khách nói lời này đã lấy Phật châu trên người ra, cầm trên tay nói: “Trước khi cao tăng tọa hóa từng ban thưởng cho ta một món bảo vật, nói bên trong cất giấu Phật pháp mà hắn khổ tu cả đời, ta tự cạo tóc là muốn kéo dài con đường cao tăng, lại gian nan không có cách bắt đầu, đến nay vẫn chưa làm được gì, thật sự xấu hổ với nỗi khổ tâm của cao tăng.”

Nếu trước đó Triệu Khách ăn nó lung tung, vậy khoảnh khắc lấy Phật châu ra, trong lòng Viên Chân thật sự dao động.

108 viên Phật châu óng ánh sáng long lanh như mã não, phía trên quấn từng sợi Phật lực, ánh sáng nội liễm, đặc biệt là bên trong viên Phật đầu kia như cất giấu Phật linh, lúc lay động lại có Phật văn hiện ra.

Dù Viên Chân không biết lai lịch chuỗi Phật châu này, cũng có thể nhận ra đây là một món trọng bảo của Phật môn, còn hơn Xá Lợi.

Chỉ thấy Triệu Khách cầm Phật châu bằng hai tay, đã khóc thở không ra hơi, ngay cả lời cũng nói không nên lời.

"Không biết vị cao tăng này là đại đức phương nào."

Viên Chân cố gắng khống chế tay của mình, chắp tay trước ngực, trong lòng mặc niệm Thanh Tâm Chú kiềm chế sự tham lam trong lòng mình, hai con ngươi khép hờ nhưng không quên tiếp tục hỏi thăm.

Thật ra lúc Triệu Khách lấy ra chuỗi Phật châu này, trong lòng Viên Chân đã tin bảy tám phần.

Dạng trọng bảo Phật môn này cũng không phải vật phàm tục nhân gian gì, tùy tiện lấy ra đã có thể coi như bảo bối.

Ngoại trừ đại đức như Giám Chân tổ sư, có bao nhiêu người có thể có trọng bảo thế này.

Huống chi, Viên Chân cũng nhận ra Phật châu đã nhận Triệu Khách làm chủ, đây là lời giải thích mạnh mẽ nhất.

Nếu không phải thân truyền của vị cao tăng kia, bảo vật này sẽ không nhận một du côn nơi sơn dã làm chủ.

Bình Luận (0)
Comment