Sắc mặt Triệu Khách lạnh lẽo, lấy ra súng săn từ trong sách tem, nhắm thẳng bóng đen ở cửa động bắn “ầm” một phát.
Trong súng săn nhét đầy Hủ âm phấn, bột phấn màu trắng lập tức nổ tung trong động.
“A!”
Theo một tiếng hét chói tai trầm thấp, bóng lên lóe lên nhanh chóng chui vào sâu trong động, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
“Ngươi làm gì thế!”
Lúc này, chỉ thấy hòa thượng sau lưng chạy chậm tới, kéo cánh tay Triệu Khách, đôi mắt đen kịt nhìn vào động không nhịn được thở dài, chắp tay trước ngực nói: “Nam Mô A Di Đà Phật, đáng tiếc.”
“Đáng tiếc cái gì?”
Triệu Khách đánh giá tên hòa thượng này từ trên xuống dưới, tên hòa thượng này mi thanh mục tú nhưng mặc quá rách nát, trên chân đi giày còn lộ cả ngón chân.
Không xác định được tên này là người đưa thư hay nhân vật chân thật trong không gian, Triệu Khách híp mắt dò hỏi.
“Con Tsuchigumo này đã giết rất nhiều người ở đây, lần này ngươi dọa nó sợ, ta đã tìm rất lâu mới tìm được sào huyệt của nó, tuy lần này ngươi làm nó bị thương, nhưng cứ thả nó đi như vậy, không biết sau này sẽ hại bao nhiêu người nữa.”
Hòa thượng tỏ ra đau xót, nhìn cửa động lắc đầu nói: “Hôm nay cứu được một người lại hại nhiều người hơn, sai lầm.”
“Ngươi là ai?”
Nghe thấy Triệu Khách hỏi thăm, lúc này hòa thượng mới ngẩng đầu, chắp tay trước ngực, cúi đầu cười nói với Triệu Khách: “Pháp danh của bần tăng là Viên Chân.”
“Phích lịch thủ Thành Côn??”
Triệu Khách nghe được pháp danh này, trong lòng không nhịn được nghĩ đến Thành Côn trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký, khóe miệng cong lên suýt thì bật cười.
Viên Chân thấy thế không nhịn được đưa tay sờ mặt, sau khi xác định trên mặt mình không có thứ gì, mới hỏi Triệu Khách: “Vì sao thí chủ bật cười?”
“Ầy… Thất lễ rồi.”
Triệu Khách cười ha hả lấp liếm cho qua, lập tức nói sang chuyện khác: “Thành… Viên Chân đại sư, còn chưa cảm ơn lúc trước ngươi đã nhắc nhở, nhưng một mình ngươi làm gì ở nơi rừng núi hoang vu này.”
Tuy bị pháp danh của Viên Chân chọc cười.
Nhưng sự nghi ngờ của Triệu Khách với Viên Chân chưa từng giảm bớt, trong không gian khủng bố này, thiên phú Ảnh đế của một số người đưa thư đều tăng mạnh, Phùng Ba ở trong không gian khủng bố lần trước chỉ lừa được Tiên cô lão thái, còn khiến hắn mơ màng, cho đến lúc cuối cùng mới để lộ ra sát cơ, một dao đâm xuyên tim Tiên cô lão thái, cướp đi Tạo Hóa Châu, xoay người nghênh ngang rời đi.
Nếu không phải hắn ta quá nóng vội đẩy Tiên cô lão thái vào cây mây, khiến cây mây kéo dài sinh mệnh, e rằng đã sớm trở về hiện thực, trở thành kẻ thắng lớn nhất trong không gian khủng bố lần trước.
Cái này gọi là một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, Triệu Khách cũng lo lắng gặp nhân vật cấp bậc Ảnh đế như thế, chỉ sơ ý một chút, rất có thể khiến mình không thể xoay người.
Dù sao không phải lúc nào vận may cũng đứng về phía hắn.
“Nam Mô A Di Đà Phật, ta nghe nói gần đây yêu quái hoành hành, lại thêm chiến loạn khó mà yên tâm, cho nên mới rời núi thu phục yêu ma, trước đó nghe trong thôn nói ở gần đó có yêu ma lợi hại, ta ở lại nơi đây mấy ngày mới tìm được con Tsuchigumo này, không ngờ lại để nó trốn thoát, ôi, đây cũng là thiên mệnh!”
Viên Chân nói ra câu cuối cùng, không nhịn được thở dài.
Chỉ thấy Viên Chân nói xong lại suy nghĩ một chút, cảm thấy không thể giữ lại cái động này, xung quanh cửa động đầy khói bụi, có tác dụng mê huyễn rất mạnh.
Dù Tsuchigumo không có ở đây nhưng biết đâu vẫn có người bị mê hoặc đi vào động, không tìm thấy phương hướng bị nhốt chết ở bên trong.
Nghĩ đến đây, chỉ thấy Viên Chân chắp tay trước ngực, niệm phật chú, một vệt ánh sáng vàng nở rộ trên tay.
“Thật mạnh!”
Trong lòng Triệu Khách chấn động.
Chỉ thấy từng sợi ánh sáng vàng loại Phật quang khuấy động phát ra từ trên người Viên Chân, điều khiến trong lòng Triệu Khách thấy chấn động là, chuỗi Phật châu trong ngực hắn lại cũng sinh ra chút cộng minh.
Hắn không ngờ một hòa thượng trông không nổi bật, lại là cao thủ thâm tàng bất lộ.
Nhưng nghĩ lại nếu không có chút năng lực, sao dám một thân một mình đi lại trong núi rừng hoang vắng có đủ loại yêu ma hoành hành này.
Viên Chân niệm tụng kinh văn, bàn tay đảo trong hư không, trước mắt hiện ra một chữ Vạn màu vàng chiếu rọi bên trên cửa động, phong ấn cửa động này lại.
Đợi sau khi phong ấn cửa động này, ánh sáng vàng như ẩn như hiện, dựa vào ánh sáng vàng này, Viên Chân cũng cẩn thận quan sát Triệu Khách một lượt, lúc nhìn trên đầu Triệu Khách, vẻ mặt Viên Chân hơi kỳ quái, nghi ngờ nói: “Ngươi cũng là tăng nhân?”
Lúc này hình tượng của Triệu Khách rất kỳ quái, trước đó ở Mạc phủ vì che giấu bản thân tốt hơn, Triệu Khách cố ý cạo sạch tóc cho mình, sau này vì hắn phục kích Ashikaga Yoshiaki ở Quang Chiếu tự, đã chôn bản thân ở dưới đất, bị ngọn lửa lớn thiêu đốt thương tích đầy mình.
Tuy bây giờ chỗ bị bỏng gần như đã khôi phục, trên đầu còn để lại mấy vết sẹo bất quy tắc, thoạt nhìn thật sự hơi giống với tăng nhân.
Trước đó Viên Chân vội vàng diệt yêu quái, cộng thêm sắc trời quá tối không chú ý tới, lúc này cẩn thận nhìn lại mới thấy rõ dáng vẻ của Triệu Khách, còn tưởng Triệu Khách cũng là một tên hòa thượng.