Khó khăn lắm mới tìm được một thôn làng, không đợi hắn ta đi tiểu đã thấy một cảnh tượng kỳ lạ.
Dựa theo Lộ Hạo miêu tả, chuyện này giống hệt với những thứ trình chiếu trong phim điện ảnh, một cơn gió lớn thổi tới, trong nháy mắt làm tất cả đông lạnh.
Cũng đúng lúc đó, hai hành thi đuổi giết Lộ Hạo chạy đến sau lưng, Lộ Hạo dẫn theo xác nữ lượn quanh một vòng, lừa gạt nàng chạy vào trong cơn gió lạnh này, trong chớp mắt đã bị đông lạnh thành vụn băng.
Ngay lập tức, hắn ta phát hiện hầm ngầm này, cũng không quan tâm nhiều như vậy lập tức chui vào, tránh thoát một kiếp mới không bị chết cóng.
Nhưng điều không may là, không biết vì sao hành thi nam kia cũng trốn ở chỗ này.
“Cho nên ngươi không chịu được sự cô đơn, muốn dựa vào sự quyến rũ của ngươi để thu phục hắn?” Triệu Khách nghe đến đây không nhịn được nói chen vào.
Lộ Hạo trợn trắng mắt, nói: “Đây là chuyện quái quỷ gì chứ, ta bị đuổi giết cả quãng đường, điểm bưu điện trên tay đã sắp tiêu hao sạch sẽ, một số năng lực bảo vệ tính mạng đều trong thời gian cold-down, ta hoàn toàn không có cách nào, bị ép ở lại chỗ này với xác chết kia ba ngày!”
Nghĩ đến sự tra tấn trong ba ngày qua, cả người Lộ Hạo đều thấy khó chịu.
Triệu Khách bày tỏ sự đồng tình sâu sắc với những chuyện mà Lộ Hạo gặp phải, yên lặng giơ ngón tay cái cho hắn ta, trong lần không gian khủng bố nayf, không nói nhưng người khác, ít nhất những nữ nhân khác có sống tám đời cũng không gặp việc như vậy, trên cơ bản hắn ta đã gặp được hết.
“Đúng rồi, tại sao ngươi lại ở chỗ này, hành thi kia đâu? Còn có, ta nhớ lúc ấy có một đạo Phật quang đến cứu ta… Đúng, Phật quang! Ta thấy Phật tổ rồi!”
Lộ Hạo nói xong bị Triệu Khách tát cho một cái.
“Ngươi bị ngu à, còn Phật tổ nữa, nếu không phải ta nhờ người đến cứu ngươi, ngươi đã sớm xuống địa ngục rồi.”
Triệu Khách tức giận đưa bát canh thịt trong tay đến, Lộ Hạo uống lúc còn nóng.
Một ngụm canh nóng vào bụng, Lộ Hạo không nhịn được chấn động, dường như thứ uống vào không phải một ngụm canh mà là ánh nắng, từ trong ra ngoài cả người đều ấm áp.
Ánh mắt nhìn lên chỉ thấy canh tươi màu mỡ, trong nước canh màu ngà sữa chiết xạ ra ánh sáng vàng óng ánh như là ánh nắng chiếu rọi vào đó.
Trong bát còn có mấy miệng thịt, thịt đầy đặn vừa phải, ăn ở trong miệng có cảm giác dai đặc biệt, càng cắn càng thơm.
Lộ Hạo chẹp miệng, không nhịn được ngẩng đầu hỏi: “Đây là canh gì?”
“Canh thịt khô.”
Triệu Khách cũng không quay đầu lại nói, ném một bộ quần áo cho Lộ Hạo, bộ quần áo này là một bộ kimono mà Triệu Khách tùy tiện tìm được trong một căn nhà.
“Ăn ngon! Sao canh này còn phát sáng nữa.”
Lộ Hạo ăn từng ngụm hết bát canh, vừa ăn vừa không quên hỏi.
Triệu Khách nhìn bát canh vô cùng sạch sẽ, khóe môi hơi nhếch lên đưa tay chộp một cái, một đoàn ánh sáng xuất hiện ở trên tay Triệu Khách.
Đó là một đoàn ánh nắng do Triệu Khách dùng Nhiếp nguyên thủ giữ lại thành đoàn ánh sáng, dùng cách trong Vạn thực sách để hòa vào trong nước canh.
Vì vậy nước canh sẽ có ánh sáng vàng óng ánh, lúc uống ngoại trừ cảm thấy nước canh ngon, còn có sự ấm áp của ánh nắng.
Đợi sau khi Lộ Hạo thay quần áo xong đi theo Triệu Khách, chỉ thấy một cây thập tự giá được dựng thẳng trong tiểu viện trước mắt, hành thi đã cường bạo hắn ta ba ngày ba đêm lại bị trói ở bên trên.
Bởi vì cái gọi là kẻ thủ gặp mặt đỏ cả mắt, Lộ Hạo nhìn hành thi, không nhịn được vẻ mặt trầm xuống, vung búa lên muốn chém con hàng này.
Nhưng còn chưa chờ hắn ta ra tay đã bị Triệu Khách ngăn lại.
Chỉ nghe bên cạnh vang lên giọng nói trầm thấp của Viên Chân: “A Di Đà Phật, xin nữ thí chủ yên tâm chớ vội, người này trúng tà thuật của Âm Dương sư, bị ép biến thành hành thi, linh hồn bị phong ấn, không phải hắn sai, tạm chờ bần tăng siêu độ cho hắn, bớt gây họa cho nhân gian.”
Vừa nghe thấy giọng Viên Chân, ánh mắt Lộ Hạo lập tức sáng ngời, nhìn về phía Triệu Khách.
Vừa rồi ở trong phòng, Triệu Khách kể lại chuyện đã xảy ra một lần, vì vậy sau khi thấy Viên Chân này, Lộ Hạo lập tức tỏ ra cầu xin, chạy đến trước mặt Viên Chân, nói: “Đại sư, ngài chắc chắn là Phật tổ chuyển thế, Bồ tát đại từ đại bi, người nhà ta đã chết, ta còn bị tên cầm thú này… Ngài phải làm chủ cho ta.”
Tuy vẻ mặt Lộ Hạo rất khoa trương khiến Triệu Khách không nỡ nhìn thẳng, nhưng Viên Chân lại như bị đâm trúng chỗ ngứa, hắn ta rất hưởng thụ cảm giác được người khác khen ngợi ca tụng.
Trong hai ngày Lộ Hạo ngất xỉu, Triệu Khách đã hiểu rõ Viên Chân, nói hắn ta là người tốt nhưng trong lòng lại đầy hư vinh và tham lam.
Nhưng nói hắn ta là người xấu, Viên Chân lại không đủ trình độ làm người xấu gì, nhiều nhất chỉ là lòng hư vinh quá cao.
Nói cho cùng, hắn ta cũng là một người tốt ham mộ hư vinh, giống như rất nhiều người bình thường, so sánh với loại người kiên định không thay đổi, vẫn cắn răng kiên trì với nguyên tắc của mình như Tề Lượng, hắn ta còn kém xa.