Sau khi Viên Chân an ủi Lộ Hạo mấy lần, đôi mắt nhìn về phía Triệu Khách, vẻ mặt hơi mất kiên nhẫn nói: “Ngươi dựa theo bát tự chân ngôn mà ta truyền cho ngươi vào trước đó, thử một chút đi!”
“Vâng!”
Chỉ thấy hai tay Triệu Khách quấn quanh Phật châu, mặc niệm bát tự chân ngôn mà Viên Chân truyền thụ cho mình, hai tay hợp lại nhưng không thấy bất kỳ phản ứng nào.
Thấy điều này, Viên Chân không nhịn được gãi cái đầu trụi lủi của mình, nói thầm: “Đúng là một tên ngu xuẩn!”
Hai ngày qua, Viên Chân đã truyền bí mật bất truyền của Luật tông và bát tự chân ngôn cho Triệu Khách, để Triệu Khách dùng hành thi để luyện tập.
Kết quả gì sao? Chẳng có tác dụng gì, dù Viên Chân dạy thế nào, thậm chí thủ thế kết ấn, lặp đi lặp lại cho Triệu Khách nhìn, nhưng Triệu Khách cũng không học được.
Điều này khiến trong lòng Viên Chân lập tức thấy tức giận, chưa từng thấy người ngu ngốc như vậy.
Lúc này, Lộ Hạo vừa thúc giục vừa áp đồi núi chập trùng vào gáy Viên Chân, khóc lóc kể lể: “Đại sư, sao ngài không làm chủ cho ta, nhanh chóng giết chết quái vật này đi, nếu không ta cũng không muốn sống nữa.”
Cảm nhận được da đầu mình chạm vào đồi núi chập trùng khiến cả người Viên Chân mất tự nhiên, nhanh chóng đứng dậy từ dưới đất, đưa tay sờ trán mình.
Dường như Viên Chân bị Lộ Hạo giục đến hơi mất kiên nhẫn, giậm chân một cái, đi đến bên cạnh Triệu Khách nói: “Đi ra, để ta làm!”
Ngay lúc Viên Chân dùng hai tay bấm niệm pháp quyết, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua đầu tường, khiến da đầu Viên Chân nổi lên một lớp da gà, chỉ thấy một con chim không có lông rơi xuống từ trên đầu tường.
Thân chim không lông, cả người như một đoàn thịt nhão đứng ở trên đầu tường, hai hốc mắt đen sì đang lạnh băng nhìn chằm chằm đám người Viên Chân.
Tròng mắt lạnh băng đen láy nhìn chằm chằm Viên Chân, dù là giữa ban ngày ban mặt có ánh nắng chiếu lên người, chẳng những không cảm thấy ấm áp gì, ngược lại khiến hắn ta cảm thấy cả người trở nên lạnh lẽo.
Một loại hàn khí lạnh đến tận trong xương cốt tràn ra theo khe hở lông tơ, trên da đầu như có côn trùng gì đó đang nhúc nhích trên gáy mình, khiến hắn ta tê cả da đầu.
Cảm giác đây không phải một con chim mà là một thứ không nói rõ được cũng không tả rõ được, mượn ánh mắt con chim để nhìn mình.
“To gan!”
Sự sợ hãi đến cực hạn không phải tức giận mà là sụp đổ, tất nhiên Viên Chân lựa chọn cái trước, vì hắn ta không thể chấp nhận được việc mình bị một con chim dọa sợ.
Tức giận quát một tiếng, đưa tay đánh ra một vệt ánh sáng vàng.
Chỉ là chưa chờ ánh sáng vàng tới gần, con chim trước mắt đã biến mất!
Sắc mặt Viên Chân lập tức trở nên khó coi, cẩn thận nhìn xung quanh, quả nhiên không thấy tung tích của con chim kia nữa, nhưng chỉ cần nghĩ đến ánh mắt con chim vừa rồi nhìn mình, không biết vì sao Viên Chân lại không nhịn được rùng mình.
“Đại sư, sao thế?”
Triệu Khách và Lộ Hạo đứng bên cạnh, nhìn khuôn mặt lúc sáng lúc tối của Viên Chân, không nhịn được cảm thấy hơi kỳ diệu.
“Không! Không sao!”
Viên Chân lắc đầu, vẻ mặt đau khổ, ai cũng nhận ra hắn ta có tâm sự.
Chỉ là Viên Chân không nói, Triệu Khách cũng không tiện hỏi thăm, ánh mắt liếc nhìn Lộ Hạo.
Lộ Hạo lập tức nhạy bén tiếp tục khóc lớn lên, khiến trong lòng Viên Chân thấy rất bực bội, xua tay nói với Triệu Khách: “Dọn dẹp một chút, chúng ta đi!”
“Đi?? Đi đâu?” Triệu Khách hỏi.
Viên Chân nhìn về phía đông, sau khi suy nghĩ sâu xa một lúc nói: “Trước khi ta rời núi, sư phụ ta từng có dự cảm ngọn nguồn yêu ma lần này ở phía đông, chúng ta đi về phía đông.”
“Nó thì sao?”
Triệu Khách chỉ hành thi bị trói trên thập tự giá.
Vừa rồi bị con chim kia làm giật mình, khiến trong lòng Viên Chân hơi lo lắng, nghe thấy Triệu Khách hỏi thăm lại vung tay áo dài: “Đốt đi!”
Có thể nói Triệu Khách đã xe nhẹ đường quen với việc phóng hỏa này, tìm chút củi, tiện tay châm lửa cả căn nhà.
Chỉ trong chớp mắt, ngọn lửa từ từ bùng lên, trong chớp mắt đã đốt hết cả căn nhà.
Viên Chân chắp tay trước ngực, sau khi mặc niệm vài câu kinh văn về phía ngọn lửa, dẫn theo Triệu Khách và Lộ Hạo đi về phía đông.
“Lão đại, ý của ngươi là chúng ta đều bị Hattori Hanzo trêu đùa!”
Trên đường đi, thấy Viên Chân không chú ý, Lộ Hạo khẽ nói với Triệu Khách.
Lúc ở Quang Chiếu tự, bọn họ đã nhận được gợi ý hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến 2, chỉ có điều Lộ Hạo vẫn hơi hồ đồ.
“Không thể nói là trêu đùa, chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ, hấp dẫn sự chú ý của mọi người giúp hắn ta.”
Cái gọi là Quang Chiếu tự, thật ra là cạm bẫy mà Hattori Hanzo bày ra.
Trước kia hắn ta phái một số ninja đi làm, kết quả những ninja này đều chết ở Quang Chiếu tự.
Chắc chắn Hattori Hanzo cũng đã nhận ra, có lẽ thứ hắn ta muốn đã bị lấy đi.
Vì vậy hắn ta cần một số cao thủ chạy vào cạm bẫy Quang Chiếu tự này, tiện hấp dẫn sự chú ý của mọi người, thuận tiện cho hắn ta hành động tiếp.
Hắn và Lộ Hạo lại chọn đúng lúc này xuất hiện trong tầm mắt Hattori Hanzo, bị Hattori Hanzo sắp xếp cho nhiệm vụ này, thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Về phần Hattori Hanzo muốn thứ gì, Triệu Khách suy đoán chắc là một cái hộp.