Trong lòng Triệu Khách nhảy lên, chỉ dựa vào xúc cảm đã đánh giá ra đối phương tuyệt đối không người, ít nhất không phải người sống, nếu không sẽ không mềm mại đến trình độ này.
Chỉ thấy bóng đen chật vật cố hết sức đi về phía trước vài bước, đột nhiên quay đầu lại, một khuôn mặt trắng nõn mượt mà có hình trứng ngỗng hiện rõ dưới ánh trăng, một mái tóc dài rậm rạp che đậy nửa khuôn mặt, ánh mắt trông mà thương mang theo vài phần hoảng sợ như thỏ trắng nhỏ bị hoảng sợ.
Nếu đổi người khác thấy trước mắt lại là một thiếu nữ xinh đẹp, chắc chắn trong lòng sẽ có lo nghĩ.
Nhưng Triệu Khách lại khác, vừa rồi tiếp xúc đã biết chắc chắn đối phương không phải người sống, cho dù có phải, đêm hôm khuya khoắt tránh ở ngoài cửa nhìn trộm bọn họ, có thể có lòng tốt gì.
Vì vậy Triệu Khách không những không nương tay, ngược lại tâm thần khẽ động, kích hoạt Phệ hồn thuật năng lực đặc thù của “Quỷ tân nương”.
Lòng bàn tay mở ra một cái miệng rộng màu đen, cắn một cái vào đầu nữ nhân.
Lúc bàn tay cách đỉnh đầu nữ nhân chưa đến một tấc, một bóng đen lao ra từ bên cạnh, đụng vào trên lưng Triệu Khách.
"Cạch!"
Triệu Khách không kịp lấy lại tinh thần, cả người lập tác đâm vào lều cỏ bên cạnh, một đoạn cọc gỗ đâm vào ngực Triệu Khách, suýt khiến Triệu Khách ngất đi.
Ngẩng đầu nhìn lên, mới thấy không biết hai nữ nhân ôm thứ gì, xoay người lại biến thành một đoàn sương đen xông ra ngoài.
Chờ đám người Viên Chân đi ra từ trong nhà, hai bóng đen đã chạy không còn hình bóng.
"Sao vừa rồi ngươi xông ra? Không sao chứ."
Vừa nãy Lộ Hạo đã tỉnh, chỉ có điều trên cơ bản hắn ta đã tiêu hao sạch điểm bưu điện, không có điểm bưu điện, hắn ta cũng chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, nếu giao thủ chính diện, hắn ta cũng không sánh bằng samurai Oa quốc.
Cho nên vẫn trốn ở phía sau, lúc này thấy hai bóng đen đi rồi mới dám ló đầu ra.
"Ngươi mẹ nó đang xem kịch!!"
Triệu Khách một phát bóp cổ Lộ Hạo, đè hắn ta lên tường, phi đao lạnh băng đè vào cằm Lộ Hạo: "Tuy ta chấp nhận hiệp nghị đầu hàng của ngươi, ta không giết được ngươi nhưng không có nghĩa ta sẽ luôn dẫn theo tên phế vật nhà ngươi!"
Một khi tiếp nhận đầu hàng, tương đương với việc Triệu Khách và Lộ Hạo tạm thời trở thành đồng đội, không thể tạo thành tổn thương cho nhau.
E rằng Lộ Hạo sợ cũng nhìn trúng điểm này, mới dám núp ở phía sau ngồi xem Triệu Khách tự ra tay, trong lòng dự định có thể giữ lại một điểm bưu điện thì giữ lại một điểm, tuyệt đối không dùng thêm chút sức lực nào.
Nhưng bây giờ Triệu Khách cùng trực tiếp nói cho hắn ta biết, tốt nhất đừng có tính toán nhỏ nhặt này nữa.
Bị ánh mắt lạnh lùng của Triệu Khách nhìn chằm chằm, vẻ mặt Lộ Hạo lúc sáng lúc tối, bị Triệu Khách tiện tay đẩy ra sau mới thở dài một hơi, nhìn ánh mắt Triệu Khách cũng trở nên khó coi.
Chỉ thấy Viên Chân đã đứng ngoài phòng, Triệu Khách nhìn Viên Chân.
Phát hiện Viên Chân đang cau mày, vừa rồi hắn ta có lòng ra tay, chỉ là cánh tay bị bà lão túm chặt.
"Đó là Sơn thần, các ngươi không thể tổn thương bọn họ." Bà lão cầu xin la lớn.
"Nói bậy, nếu là Sơn thần sao lại đến hại các ngươi?"
Viên Chân nhìn bà lão, nghiến răng nghiến lợi nói.
Trong mắt hắn ta, chỉ có những thôn dân sơn dã này mới sẽ tin tưởng loại lời nói vô căn cứ này.
Nhưng bà lão mặc kệ điều này, ôm cánh tay Viên Chân gào khóc, tiếng khóc lớn như vậy khiến thôn dân xung quanh lục tục ngo ngoe đi ra từ trong nhà.
Triệu Khách cẩn thận nhìn lên, những thôn dân này đều là lão nhân tóc đã bạc trắng, trong thôn không có một người trung niên nào.
Sau khi thôn dân thấy ba người Triệu Khách, lại nghe lời nói của bà lão, vẻ mặt lập tức khó coi, đi lên trước hô: "Rời đi, lập tức rời khỏi nơi này, các ngươi tổn thương Sơn thần sẽ gặp báo ứng."
Viên Chân bị thôn dân vây quanh, trên trán đổ mồ hôi, không ngừng giải thích nhưng căn bản không ai tin tưởng.
Thậm chí có một lão đầu nhặt tảng đá trên đất, đập về phía Viên Chân.
Ngay lúc những lão nhân này càng ngày càng kích động, một tiếng súng "ầm", trong nháy mắt khiến xung quanh yên tĩnh lại.
Chỉ thấy Triệu Khách cầm theo súng săn đi ra từ trong nhà lá, một lão đầu ngã trên mặt đất bị Triệu Khách bắn một phát súng nổ đầu.
Mùi máu tươi nồng nặc tản ra trong không khí, tất cả mọi người ngây ra như phỗng nhìn xác chết trên đất, chỉ thấy Triệu Khách giơ súng săn trên tay lên: "Ta đếm đến ba, cút ngay ra ngoài."
Một bà lão thấy thế lập tức nóng nảy, chỉ một ngón tay vào Triệu Khách mắng: "Ngươi..."
Nàng còn chưa nói xong, "ầm" một tiếng, Triệu Khách dùng súng săn chặn lại tất cả lời nói tiếp theo của nàng.
"1!"
Triệu Khách lạnh lùng, chỉ súng săn vào những người còn lại nói: "2!"
"Chạy đi!"
Bị súng săn chĩa vào, cuối cùng có người lấy lại tinh thần, hai xác chết máu me đầm đìa trên mặt đất đã nói cho bọn họ biết, nhóm người trước mắt cũng không phải người nói lý lẽ gì.
Nhìn cả đám giải tán lập tức, Triệu Khách thu lại súng săn trên tay.
"Ngươi!"
Viên Chân cũng hơi choáng váng, không ngờ Triệu Khách lại đột nhiên đại khai sát giới, căm tức nhìn Triệu Khách nói không ra lời, thầm nghĩ: "Sao loại ác ma này lại được trọng bảo của Phật!"